Tại Sao Rơi Trúng Anh?

Chương 57: Gây Cấn



Bảo Thiên ngay lập tức không suy nghĩ nhiều thêm, cô nhanh như sát thủ chuyên nghiệp xâm nhập vậy, Bảo Thiên tiến đến đẩy xe của một người phục vụ lại gần người đó...

Hắn ta là một anh chàng cao to tầm 1m85 trở lên, trên người mặc trang phục khá sang trọng. Có phần hơi thiếu gia, nhìn thoáng qua không phải vệ sĩ.

Nếu nhìn từ sau lưng thì chỉ có thể phán đoán đây là người giữ vị trí quan trọng trong Cổ gia...

Bảo Thiên nhanh như chớp tiến đến sau lưng hắn, người đó liền phát hiện ra cô, quay lại thì bị cô hất một ít bột trắng gì đó vào mặt hắn ta...

Lúc này do quá căng thẳng nên cô cũng không để ý gương mặt hắn làm gì, hắn lấy tay che mũi ,nheo mắt lại loạng choạng rồi ngất đi sau đó...

Bảo Thiên được chiếc nón che lại một phần nhưng hình như cô để lộ thứ gì đó không rõ làm ánh mắt hắn ta trong lúc đó lóe lên tia sát khí, hắn ngất xỉu sau đó nhưng mĩm cười nhẹ trong miệng toát lên một cách đáng sợ. Nếu cô không phản ứng nhanh mà bị tên này tóm được thì khổ rồi. Nhìn cái nụ cười đó thật rợn cả tóc gáy mà.

" Cậu trai thật xin lỗi... Tôi sẽ không hại anh đâu... " Bảo Thiên vừa nói vừa kéo người kia về một góc. Khi cô đặt hắn ta xuống nhanh chóng quay đi thì nghe thoáng qua có ai đó gọi tên mình .

" Tịnh Kỳ "

" Hửm ... Chắc là căng thẳng quá nên sinh ra ảo giác" Bảo Thiên nhìn xung quanh một cái rồi tiếp tục hành động.

----

Cô không nghĩ ngợi nhiều liền tiến vào phòng của Cổ Phương nơi mà Lý An đang ngồi đó...

Cô tiến lại Lý An liền giật bắn mình, hắn ta đang xóa gần xong dữ liệu trong máy tính...

" Phu nhân... sao người lại có mặt ở đây ...."

" Trợ lý Lý... tình hình như thế nào rồi ..." Bảo Thiên không có thời gian giải thích gấp ráp hỏi Lý An.

Sau vài giây anh ta giật mình thì lấy ngay lại bình tĩnh phối hợp...

---

Bảo Thiên nhìn quanh căn phòng không nghĩ họ chỉ lưu bí mật trên máy tính.. Như vậy thì quá là sơ xuất... Không phải tác phong của một gia tộc tầm cỡ..

Cô tiến đến xung quanh dò xét trong lúc Lý An đang cố gắng đẩy nhanh tốc độ xoá dữ liệu...

" Khoang đã ... Có một mật thất nhỏ..."

- " Phu nhân người tìm thấy gì ư ...."

" Chính là nó rồi...."

Bảo Thiên hiện nét vui mừng hớn hở, cô đi đến chổ góc nhỏ đó nhưng không cách nào mở ra , cũng không có mật mã hay gì hết...

Chỉ có một ổ khóa... Rất nhỏ , rất nhỏ âm trong tường...

Cô đứng đó tầm 2 giây vội chạy lại bàn làm việc của Cổ Phương lục tung lên hết với tốc độ cực nhanh làm Lý An cũng mở trừng mắt không biết chuyện gì đang diễn ra...

Cô tìm thấy chiếc chìa khóa thiết kế tinh xảo ép bên dưới cạnh tủ ...

" Tìm thấy rồi ... Tôi tìm thấy rồi ..."

Bảo Thiên chạy nhanh tới mở ra đúng là có tài liệu cất bên đó...

Cùng lúc đó Lý An cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Họ chưa kịp vui mừng thì tiếp báo động vang lên thật to...

Bảo Thiên ngay lập tức cầm sắp tài liệu dấu vào bên trong người mình.

Cô chạy đến chổ Lý An kéo cậu ta bỏ chạy...

Vệ sĩ Cổ Gia nhanh chóng ập tới...

Bảo Thiên nói :

" Lý An cậu với tôi chia hai hướng nhanh lên... "

Lời nói vừa kết thúc anh ta đổi hứa chạy về phía ban công nhảy xuống khuôn viên bên dưới nhanh chân tẩu thoát..

Bảo Thiên do bước chân phụ nữ nên chậm chạp hơn, cô đứng núp ở một nơi an toàn quan sát xung quanh một lúc sau mới từ từ duy chuyển...

Cô chạy đến khuôn viên bên ngoài chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đột nhiên tiếng bước chân ngày càng tiến gần cô..

Một tên vệ sĩ đã phát hiện cô liền đưa súng về hướng cô bóp cò.

Cô chưa kịp tránh né thì có một bóng lưng to lớn ôm lấy cô nhào về phía trước..

" Pằng .... Pằng.... Pằng..."

Tiếng súng nổ vang trời bắn nhau loạn xạ...

Lúc này lại không thấy hai nhân vật chính của nhà họ Cổ xuất hiện chắc họ đang về lại phòng để kiểm tra tài liệu có bị đánh cắp không.

Hắn nhấc cô lên chạy ra hướng xe bên ngoài, Bảo Thiên quay nhìn lại tất cả vệ sĩ đã bị hạ gục...

Ngước nhìn lên mắt cô trừng trừng hốt hoảng, tim cô như thắt lại tí nữa ngừng thở.....

Trong bóng tối gương mặt đẹp trai đến mức lạnh lùng như cơn gió của Bắc Cực dần hiện ra và đang ôm cô trong lòng. Lúc này thật sự không biết nên khóc hay nên cười.....

" Diệp Diệp Ngôn ... Anh ...."

- " Im lặng..."

Diệp Ngôn với ánh mắt lạnh lùng trộn lẫn sự tức giận không thèm nhìn cô..

Cô nằm trong lòng hắn hiểu được nếu hôm nay thoát được kiếp nạn này, thì ngày mai cũng sẽ đối diện với một kiếp nạn còn khủng khiếp hơn... huhu

Họ tiến về chiếc xe đã đậu sẵn bên ngoài ,trong xe Lý An và Diệp Viễn đã ở trong đó dõi mắt chờ đợi....

----

Sau một lúc không dám mở miệng chỉ nhìn Diệp Ngôn trầm trầm .

Đột nhiên Bảo Thiên nhíu mày, mắt rưng rưng :

" Anh... anh bị trúng đạn ...."