Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!

Chương 43





' Tôi cho em nói lại đấy."

khuôn mặt cùng ánh mắt Hoài Thanh hết sức doạ người, làm cậu sợ hãi mà cố gắng vùng vẫy khỏi tay Hoài Thanh.

Thấy cậu vùng vẫy kịch liệt càng làm cho hắn trở nên tức giận hơn :" Tôi bảo em nói lại!"

Giản Lê sợ hãi co người lại, cậu chưa thấy một Hoài Thanh đáng sợ như này nhưng cậu cũng không muốn nhượng bộ chút nào bởi đây hoàn toàn là lỗi của Hoài Thanh :" Tôi nói tôi kinh tởm cậu, tôi ghét cậu!"

Ánh mắt Hoài Thanh tối sầm lại, hắn lấy tay bóp chặt cổ cậu. Giản Lê bất ngờ bị Hoài Thanh bóp cổ thì cố gắng dãy giụa, nước mắt sinh lí trào ra.

Không cho phép em ghét tôi! Sao Lê Lê nào cũng không ngoan vậy." ( 1

Giản Lê không hiểu lời nói của Hoài Thanh, mà đúng ra cậu không có khả năng suy nghĩ vào lúc này. Cổ cậu bị Hoài Thanh bóp chặt đến không thở nổi, bàn tay cố gắng đẩy Hoài Thanh ra nhưng vô lực.

Đến khi Giản Lê ngất đi vì thiếu dưỡng khí hắn mới bỏ tay ra, hắn nhìn thân hình nhỏ nhắn đang ngất kia thì dịu dàng mà ôm vào lòng an ủi, như thế kẻ điên ban nãy không phải hắn vậy.

Ngoan nào, không được rời xa anh nhé." Hoài Thanh cẩn thận hôn lên má cậu, hắn nhìn dòng nước mắt chảy ra của Giản Lê thì nhẹ nhàng liếm sạch.

Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, chiếu thẳng vào khuôn mặt đang ngủ của cậu. Giản Lê giật mình tỉnh dậy nhưng khi cậu vừa tỉnh dậy thì cơn đau từ cơ thể truyền đến.



Cậu nhìn sang bên cạnh thấy Hoài Thanh đang trần truồng ngủ ngon, Giản Lê nhìn xuống cơ thể mình thì toàn vết hoan ái, phía dưới hình như còn nhớt nhớt dính dính.

Giản Lê liền đoán được sau khi cậu ngất đi Hoài Thanh đã làm gì với cơ thể cậu, nghĩ đến đó cậu liền cảm thấy thật ghê tởm mà mặc cho cơn đau từ thể xác chạy đi thật nhanh.

Vì cậu chỉ vội mặc quần áo mà chạy đi nên có nhiều người qua đường ngó lại nhìn, nhìn qua ai cũng biết rằng hôm qua cậu đã trải qua chuyện gì.

Nhưng Giản Lê không quan tâm tới họ, cậu nhạnh chóng bắt một chiếc taxi rồi trở về nhà. May mắn là trong nhà không ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại của câu.

Điều đầu tiên khi cậu về đến nhà đó là đi tắm, Giản Lê chà mạnh vào những chỗ mà Hoài Thanh chạm vào. Nhớ tới dáng vẻ đáng sợ hôm qua cùng tia âm u cố chấp trong mắt hắn làm cậu nổi hết cả da gà.

Cậu vừa khóc vừa tẩy rửa bản thân cho thật sạch sẽ. Nhìn bản thân trong gương, đâu đâu cũng toàn dấu vết hoan ái đặc biệt là cổ, quanh cổ cậu rất nhiều dấu vết bầm tím nhưng nó cũng không che được vết bầm tím do Hoài Thanh bóp chặt cổ cậu.

Tắm rửa sạch sẽ xong Giản Lê liền lăn lên giường mệt mỏi ngủ thiết đi.

Bên phía Hoài Thanh cũng không khả quan cho lắm, khi hắn tỉnh dậy không thấy cậu đâu thì tức điên đi tìm.

Hắn đi tìm khắp nơi trong nhà vẫn không thấy cậu đâu, quần áo cũng biến mất. Hoài Thanh đoán chắc rằng con chó nhỏ của hắn đã chạy đi mất rồi.

Đã hai tuần kể từ khi chuyện đó sảy ra, cậu cũng đã chặn hết liên lạc với Hoài Thanh và nằm im ở nhà, không ra ngoài, không đi đâu hầu như chỉ ở im trong phòng.

Thời gian hai tuần cũng đủ làm cậu bình tĩnh hơn rất nhiều, Giản Lê cảm thấy bản thân không nên vì một Hoài Thanh mà như vậy nữa. Cậu liền đặt máy bay đi du lịch chữa lành một thời gian.

Ấy vậy mà cậu lại nhận được tin nhắn của Thành, cô muốn gặp mặt cậu có chút việc. Giản Lê nhắn hỏi lại : Không phải cậu đang đi du lịch với Hoài An à.



Thành : Hi hi, vì mình có việc gấp nên phải về.

Thành : Cậu ra địa chỉ này giúp mình nhé.

Giản Lê : Không thể nói qua điện thoại sao?

Thành : Híc, quan trọng lắm không nói qua điện thoại được.

Giản Lê : Thôi được rồi, mấy giờ.

Thành : Hi hi, 9 giờ nha.

Thành : Nhớ đến đúng giờ nha, không mình giận đó.

Giản Lê bất lực với cô luôn, đúng là khi vui thì chỉ nhớ tới Hoài An còn khi có chuyện thì lại tìm đến cậu.

Giản Lê bán tính bán nghi mà đến địa chỉ do Thành gửi, cậu nhìn quanh vẫn không thấy thành đâu thì cầm điện thoại lên nhắn tin hỏi lại.

Vì mải nhắn tin mà cậu đụng phải cơ ngực của ai đó, người này mang một hương nước hoa quen thuộc. Trong phút chốc, điện thoại cậu cầm trên tay rơi xuống, cậu run rẩy nhìn lên.

Hoài Thanh :" Lê Lê à, bắt được em rồi."