Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!

Chương 9



Vì không học cùng lớp nên sau hôm đó Giản Lê cũng không gặp Hoài Thanh nữa, vì hôm nay là chủ nhật nên cậu và Thành đã hẹn nhau cùng đi gay bar. Ban đầu cả hai cũng bất ngờ khi biết được tính hướng của nhau cơ mà cũng nhờ vậy mà hai người trở nên thân thiết.

Dù sao cậu cũng đang muốn kiếm một bé thụ đáng yêu dễ thương nào đó còn Thành thì đến do có em nhân viên nữ ở đấy mới đến quá hợp gu cô.

Giản Lê khinh bỉ nhìn Thành mà nói " sao bảo đợi em gái của Hoài Thanh cơ mà ".

Thành tỉnh bơ mặt không biểu cảm " tao bảo đợi thôi chứ có bảo trong thời gian đợi này tao thủ thân như ngọc đâu" cô vừa nói vừa vỗ vai Giản Lê một cái.

Thành " còn đỡ hơn mày, nhìn mày như này kiếm được bé nào để đè cũng khó ".

Giản Lê tức xì khói nhìn Thành . Cậu như thế này thì sao , sao ai cũng bảo mình nằm dưới vậy ....

Sau một hồi thì cậu cũng trả lời Thành là " tao có tiền " đúng vậy có tiền chưa phải là có tất cả nhưng có tiền là gần như có tất cả , kể cả một bé thụ dễ thương sẵn sàng cho mình đè.

Thành nhíu mày nhìn Giản Lê " tao chỉ sợ thuê phòng xong mày bị đè ngược lại thôi". Cô còn bổ xung thêm một câu nữa " à biết đâu bé thụ dễ thương đáng yêu mà mày kiếm được còn to và khoẻ hơn mày nữa ha ha ha ".

Giản Lê :"..." tao cũng mét 7 đấy!

Hai người cuối cùng cũng đến quán gay bar, sau khi trình bày xong thẻ và căn cước họ cũng được vào trong .

Trong đây hầu như toàn là nam , chỉ có rất ít phụ nữ đến đây để chơi hoặc tò mò nên Thành cũng không bị để ý quá nhiều.

Vừa vào trong quán Thành liền bỏ cậu mà chạy đến chỗ của cô bé mới đến kia mà tán tỉnh.



Giản Lê quá quen với tính đào hoa của cô mà tìm một chỗ ngồi nào đó gọi một ly cocktail, ánh đèn trong quán bar mập mờ có rất nhiều cặp đôi đang tán tỉnh nhau và cũng có một số người đang tìm đối tượng như cậu.

Cậu đang nhâm nhi ly cocktail trên tay thì trước mặt cậu có một bóng người, Giản Lê ngước mắt lên nhìn thì đó là một trông cũng chạc tuổi hiện tại của cậu, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn, bên khoé mắt còn có một nốt ruồi làm nổi bật khuôn mặt nữa.

Giản Lê : Trời đúng gu mình vãi, trừ cái chiều cao hơi thừa tí kia thì tổng thể ổn quá trời luôn.

Người kia thấy cậu ngước mắt lên thì lên tiếng " Giản Lê ?".

Giản Lê bất ngờ khi người này biết tên cậu mà ngước mắt lên nhìn " hả, cậu biết tên tôi ".

Người kia xác nhận cậu đúng là Giản Lê thì lên tiếng " vậy đúng là cậu rồi, chúng ta học cùng lớp nè . Cậu không biết tôi sao, tôi là Lưu Khang nè".

Giản Lê suy tư hồi lâu, hình như trong lớp cậu có cái tên này thì phải. Cơ mà làm gì có chuyện mà một người hợp gu cậu như vậy xuất hiện trong lớp mà cậu không biết được chứ !

Lưu Khang thấy cậu suy tư thì nói thêm " cậu không biết cũng đúng thôi, mình luôn ngồi bàn đầu mà ".

Nghe Lưu Khang nói vậy cậu cũng ngộ ra thẩm nào cái tên nghe quen, ra là do cậu ta hay phát biểu còn cậu không biết là do cậu luôn ngồi bàn cuối, đã vậy còn hay ngủ gục trong lớp.

Mà cũng phải thôi, mấy cái kiến thức đấy cậu cũng học đến chán chê rồi, áp dụng cũng làm luôn rồi.

Giản Lê " ra là vậy " .



Lưu Khang thấy cậu nói vậy thì cười nói " mình cũng không ngờ là gặp cậu ở đây, mình đã luôn muốn bắt chuyện với cậu rồi nhưng mà sợ cậu không phải..."

Giản Lê nghe Lưu Khang nói vậy có chút vui vẻ, tự nhiên được người hợp gu nói như vậy không vui mới lạ.

Giản Lê " vậy bây giờ chúng ta làm quen nha, mình tên Giản Lê ".

Lưu Khang " mình tên là Lưu Khang ".

Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau mà không hề biết có một người đang ở góc nào đó nhìn chằm chằm vào họ.

" Ê Hoài Thanh cậu nhìn gì vậy " nghe người kia nói vậy Hoài Thanh nhanh chóng di chuyển tầm mắt nói không có gì .

Người kia cũng gắng nhìn theo mà bị dòng người qua lại nhảy múa nên không thấy gì.

Hoài Thanh cầm ly rượu trong tay khẽ lắc, trong đầu Hoài Thanh hiện lên hình bóng của Giản Lê.

Hết Khương Đạt rồi bây giờ lại là tên nào nữa, chán hắn liền sa đoạ như vậy?

Ly rượu trong tay Hoài Thanh dừng lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện rồi cười nhẹ một cái.

Chắc có lẽ ai đó đã nói cho cậu biết tôi đang ở đây nên cậu cố gắng làm vậy cho tôi thấy sao, đúng là liếm cẩu vẫn mãi là liếm cẩu mà thôi. Đừng tưởng cái chiêu trò này của cậu mà tôi bị lừa.

Hoài Thanh không hiểu sao khi thấy hình ảnh Giản Lê cùng người khác thân thiết kia thì còn khó chịu khi hắn nghĩ như vậy lại liền thấy thoả mái hơn nhiều.