Mọi con quái vật sẽ trở thành trạng thái cuồng nộ này, khi sinh mệnh của bọn nó giảm xuống dưới 5%.
Vì vậy, hắn đã xử lý phần này của trận đấu cẩn thận hơn và tập trung vào tránh né. Hắn cũng sử dụng một số kỹ năng tầm xa khác của mình [Sấm Sét] và [Cầu lửa].
Vua gấu dễ bị tổn thương bởi hai nguyên tố này nhất, khi kết hợp với các đòn t·ấn c·ông của Lê Bảo, gần như bộ lông đen bóng từ đầu đến chân của nó bị đốt cháy, cơ thể đầy v·ết t·hương.
Phần sinh mệnh còn lại của Babarra cũng nhanh chóng bị giảm, con gấu đen khổng lồ ngã ra phía sau với một tiếng động lớn.
Điểm kinh nghiệm và thông báo lần lượt vang lên, nhưng Trần Trường nhăn mày khó chịu.
"Chậc. Chậc. Mười giờ sau nó mới xuất hiện trở lại. Còn không nhất định sẽ ở chỗ này nữa."
Hắn phải tiếp tục công việc rèn luyện của mình với mục tiêu nào đó mới. Hắn đá thân gấu lăn ra để dễ vào vị trí, sau đó đưa lưỡi kiếm của mình xuống đột ngột chặt đứt đầu.
"Được rồi. Nhiệm vụ này đã hoàn thành. Đi vào thành phố thôi." Trần Trường ném đầu gấu vào kho đồ của mình. Có một vài mảnh trang bị cũng đã rơi ra, hắn cũng sẵn tiện vứt vào
[Ding. Chúc mừng. Bạn đã g·iết Vua Gấu Barbara. Bạn đã nhận được 20000 điểm kinh nghiệm.]
[Ding. Chúc mừng. Bạn là người chơi đầu tiên g·iết Vua Gấu Barbara và cứu thành phố khỏi đe dọa của nó. Thành tích vĩ đại của bạn sẽ được ghi vào lịch sử]
Trần Trường vứt hai thông báo đó sang một bên với nụ cười nhếch mép trên mặt.
Bắt đầu rồi!
Chỉ trong giây lát sau, một tiếng chuông to vang lên và những chữ cái sáng ngời xuất hiện trước mặt hắn, cũng như một số người chơi khác đang mải mê chơi ở thế giới này.
[Đinh. Thông báo thế giới: Người chơi Trần Trường đã thành công trong việc g·iết Vua Gấu Barbara. Thành tích này sẽ được ghi vào tường Danh vọng và hào quang của anh ấy sẽ được hát vang mãi mãi!]
Lê Bảo hít một hơi.
Hiện tại hắn đang nhìn thấy điều tương tự giống như tất cả người khác.
Được thông báo thế giới trong vòng 24 giờ, kể từ khi trò chơi bắt đầu là điều không thể tưởng tượng được đối với một người như hắn.
Và khi biết rằng đây là Thông báo thế giới lần đầu tiên... hắn chỉ ngơ ngác nhìn người này và sau đó lại nhìn vào những chữ phát sáng đang nhấp nhô.
Vậy…. tên hắn là Trần Trường?
Mọi người đang chơi game hiện tại đều đã nhận được thông báo này. Họ cũng sẽ biết tên của hắn.
Điều này là một điều tốt, có thể nói là một thành tích đáng ghen tị, nhưng đồng thời...
Danh tiếng luôn đi kèm với sự ghen tị và hận thù.
Chỉ với một thông báo như vậy cũng đủ để đặt hắn dưới ánh đèn sân khấu, mà tất nhiên sẽ đi kèm với đó là gây rối và hội đồng bất ngờ (Gank) bởi những người khác.
Hơn nữa, quan sát người này cho đến nay, người này rõ ràng là một người chơi solo không có bất kỳ hỗ trợ nào. Vậy nên Lê Bảo tò mò không biết hắn sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào khi chỉ một mình.
Hắn tìm kiếm trên khuôn mặt đối phươn có hay không dấu vết nhỏ nhất của sợ hãi hay lo ngại.
Tuy nhiên, đối phương dường như đang tập trung vào chuyện gì đó, chỉ dành chút ít quan sát vào thông báo thế giới.
Quan sát của hắn là chính xác, vì Trần Trường đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
Trong trò chơi này, hoặc chính xác hơn là chế độ hướng dẫn ban đầu của nó, dường như mục đích ban đầu là để cho mọi người chuẩn bị trước những thay đổi sắp xảy ra trong thế giới thực, nhưng cái đó là không phải.
Trong khi giúp đỡ chuẩn bị, nó đồng thời còn muốn gây ra sự hỗn loạn và b·ạo đ·ộng.
Đó là lý do tại sao không có tùy chọn thiết lập nào để che giấu danh tính hoặc hình dạng thật trong trò chơi này.
Càng nổi bật, trò chơi sẽ càng gây bất lợi cho người đó. Không một người chơi nào dễ dàng được đứng đầu.
Chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, Trần Trường không có định vì cái này mà trì hoãn bất cứ điều gì hay là thay đổi kế hoạch của mình sắp tới.
Nếu không, hắn sẽ chỉ càng bỏ lỡ nhiều hơn, và cuối cùng, hắn sẽ không thể đạt được bất cứ điều gì mà hắn muốn. Vì vậy, hắn cũng nên bắt đầu giải quyết vấn đề này ngay bây giờ.
Trần Trường thở dài, hắn nhìn chằm chằm vào một vài thông báo tiếp theo. Đêm vẫn còn sớm, hắn biết rằng thông báo cuối cùng vẫn chưa kết thúc.
[Ding. Bạn đã lên cấp]
[Ding. Bạn đã lên cấp]
[Ding. Chúc mừng. Bạn đã đạt đến Cấp độ 15]
[Ding. Chúc mừng. Bạn là người đầu tiên được ghi vào bảng xếp hạng thế giới. Thành tích tuyệt vời của bạn sẽ được ghi vào lịch sử]
Và ngay khi hấn kết thúc thông báo này, một thông báo khác vang lên rất to.
[ĐING. Thông báo Thế giới: Bảng xếp hạng thế giới đã có sẵn. Chỉ những người xứng đáng, thực sự mạnh mẽ mới được ghi vào bảng xếp hạng thế giới]
Trần Trường thậm chí không thèm bận tâm mở tùy chọn bảng xếp hạng thế giới này trên màn hình trò chơi, và kiểm tra. Hắn đã biết nó trông như thế nào.
Có tổng cộng 50 vị trí và hiện chỉ có tên của hắn được xuất hiện, chiếm vị trí đầu tiên trong số 50 vị trí trống trơn khác, từ đó cho hắn gia tăng thêm hào quang danh vọng.
Chưa hết, g·iết bất kỳ người chơi nào trên bảng xếp hạng thế giới cũng sẽ đem lại phần thưởng đặc biệt, các vật phẩm bonus và điểm kinh nghiệm hào phóng.
Trần Trường nhấp nháy tất cả các thông báo, đi như tự nhiên. Mọi thứ sẽ trở nên rất sối động nhanh chóng kể từ bây giờ, nhưng mục đích chính của hắn vẫn giữ nguyên.
Hắn nhìn lên bình tĩnh vào thành phố lớn trải dài trước mặt, bước đi về phía đó một cách vững chắc với ánh mắt vững vàng.
Cứ đến hết đi!
"Ahh... Umm... “
Lê Bảo nhận ra rằng mình lại lần nữa bị quên bẵng, chạy theo người trước mặt.
"Sếp, chờ em một chút."
"Sao vậy? Cậu còn nhiều thời gian rảnh à?" Trần Trường nhíu mày.
"Anh! Anh đã nổi tiếng rồi đấy. Em nghĩ là anh cần có người bên cạnh để sát cánh giúp đỡ chứ?" Lê Bảo cố gắng tận dụng cơ hội.
"Heh. Đúng ha. Cậu nói cũng đúng, nhưng tôi đã có bạn đồng hành rồi. Cậu không cần lo về cái đó."
"Sếp, đến đi. Anh có dự định tạo một hội trong tương lai không? Còn có các hầm ngục và cuộc đột kích cùng nhau... Em chắc chắn rằng trò chơi cũng có cái đó! Anh không muốn có thêm người chơi sát cánh sao?"
"Anh có thể gọi em bất cứ khi nào anh cần sự giúp đỡ. Em có một vài người bạn. Bọn em có thể giúp anh."
Lê Bảo không trông mong gì nhiều, nhưng Trần Trường vậy mà thực sự dừng bước chân khi nghe lời hắn.
"Ừ. Cứ vậy đi.. Thêm tôi làm bạn bè đi, tôi sẽ gọi cậu khi cần."
Lê Bảo cười toe toét và nhanh chóng gửi yêu cầu trước khi người kia quyết định thay đổi ý kiến.
Trần Trường cũng lục lọi trong số hàng chục yêu cầu khác nhau đã đến với mình kể từ thông báo thế giới, và chấp nhận cái của hắn.
Hai người sau đó chia tay vì Lê Bảo thậm chí còn không có tiền vào thành phố, một khoản phí khá nhiều,khoảng 50 đồng bạc.
Trần Trường nhìn vào hình bóng của hắn bước đi và quay sang hướng thành phố.
Hắn vẫn chưa quyết định các vấn đề khác, như việc thành lập một hội hay cố gắng mở rộng sức ảnh hưởng của mình, nhưng đúng là hắn không thể một mình lo hết mọi việc được.