Lúc Lưu Diệu tới thì trời đã tối đen, trắng non như cái móc câu. Đàm Hi mở cửa, mời người vào nhà. Nhiều năm không gặp, nam sinh ngây ngô, non nớt đã trở thành một người đàn ông có dáng vẻ trầm ổn. “Đàm Tổng...” “Vào thư phòng rồi nói.” Hai người ngồi xuống, ở giữa cách nhau một cái bàn làm việc. Đàm Hi, “Có mang báo cáo tới đây không?” “Có.” Anh tay lấy từ trong cặp tài liệu ra một tập văn kiện thật dày, “Tất cả đều ở đây.” Đàm Hi đưa tay nhận lấy, bắt đầu lật xem từng trang. Trong thư phòng rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng lật giở tài liệu và tiếng tích tắc phát ra từ đồng hồ quả lắc. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tốc độ của Đàm Hi rất nhanh, không tới nửa giờ đã xem xong hết toàn bộ tài liệu mà Lưu Diệu mang tới. Lạch cạch! Khép lại, đặt sang một bên. “Tôi thấy hình như anh có chuyện muốn nói thì phải?” Đàm Hi nở nụ cười nhẹ, vô hình phát ra áp lực khiến người ta không thể khinh thường. Lưu Diệu cảm thấy mình như quay trở lại thời gian sáu năm trước, khi đó anh ta đứng trước mặt Đàm Hi với hai bàn tay trắng, để mặc cố quan sát và đánh giá, trong lòng ngoại trừ thấp thỏm ra thì còn có một chút lo lắng nữa. “Đàm Tổng.” Lưu Diệu ngước mắt nhìn cô, nở nụ cười, chàng trai trẻ trong trí nhớ dường như đã quay trở lại, “Chào mừng về nước.” “Cảm ơn.” “Còn có... Thực xin lỗi.” Cô nghiêm túc, “Tại sao lại xin lỗi?” “Mấy năm nay, tôi không thể làm Thịnh Mậu có thêm bước đột phá nào, công ty cũng không phát triển như trước, phụ lòng tin tưởng của cô.” “Còn gì nữa không?” “Lúc trước, tôi đã thử thay đổi mô hình công ty, nhưng cuối cùng... vẫn không bệnh mà chết.” “Tiếp tục.” Mìm cười lắng nghe, không hiện mừng hay giận. “Mấy khách hàng lớn thì tỏ vẻ không muốn tiếp tục hợp tác nữa, bao gồm cả tập đoàn Hằng Phong do chính Thịnh Mậu và CK bắt tay nâng đỡ cũng đang muốn qua cầu rút ván.” “Nguyên nhân do đâu? Anh đã từng tìm hiểu sâu xa chưa?” “Hợp tác dài kỳ nhưng lại chẳng có được lợi ích liên quan, cũng không có sự gắn bó về tình cảm, thế nên mới từng bước xa cách.” Đàm Hi gật đầu, hiển nhiên là khá vừa lòng với câu trả lời này, “Anh tính định làm gì tiếp theo?” Lưu Diệu trầm ngâm trong chớp mắt, “Trong khoảng thời gian ngắn, Thịnh Mậu khó mà đưa ra hứa hẹn về lợi ích được, biện pháp duy nhất chỉ có là gắn kết về tình cảm.” “Hành động cụ thể ra sao?” “Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn liên hệ với Cửu Châu và Hằng Phong. Cửu Châu thì đã đồng ý tiếp tục thêm một năm, còn Hằng Phong vẫn im ắng.” Trong đáy mắt Lưu Diệu xẹt qua vẻ ảo não, chỉ lướt qua trong giây lát nhưng vẫn cứ bị Đàm Hi thu hết vào trong mắt. Lúc trước, Hằng Phong gặp phải vấn đề tiền bạc nên không ngừng chặn đường trước mặt anh ta cầu tình, thiếu điều quỳ xuống vẫy đuôi. Giờ phong thủy thay đổi, Niên Hoằng Nghị lại đóng cửa không thèm gặp anh ta. Thật sự đáng giận! “Anh cảm thấy Hằng Phong đang qua cầu rút ván hay sao?” Đàm Hi nói thẳng một câu đầy tính sát thương. Sự tức giận mà Lưu Diệu đang cố gắng che giấu rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, lập tức hiện ra trên mặt, “Chẳng lẽ không phải sao?” “Phải! Rồi sao nữa?” 111 “Cuộc đua trên thương trường khác nào như đấu thú, không phải bên này thắng thì là bên kia thắng. Kẻ thắng đứng nhìn xuống từ trên cao có gì sai?” “Nhưng mà Hằng Phong thật sự quá đáng! Nếu không có Thịnh Mậu và CK liên hợp góp vốn thì bọn họ đã sớm phá sản rồi, làm gì còn có được như ngày hôm nay chứ?” Ha, sánh vai được với con cá sấu khổng lồ là Bất động sản Lục Thị ư? Buồn cười! Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên sầm xuống, “Nuôi hổ để bị nó cắn, cuối cùng còn trách được ai?” Lưu Diệu im lặng. “Là người nuôi hổ, nếu nuôi được thì cũng sẽ gϊếŧ được.” “Nhưng...” Lưu Diệu giật mình kinh ngạc. Đàm Hi nhếch môi, sự lạnh lùng hiện lên trong đáy mắt, “Biết nên làm như thế nào chưa?” “Chiều mai hẹn gặp Niên Hoằng Nghị đi, nói với lão ta, không tới tự gánh lấy hậu quả.” Trong mắt Lưu Diệu xẹt qua ánh sáng, mơ hồ mang theo vài phần hả hê suиɠ sướиɠ, giống như... mình bị đứa bạn học bắt nạt, sau đó đi tìm người lớn tới giúp, lập tức sống lưng trở nên thẳng tắp, tràn trề tự tin, mọi sự chán nản hóa thành hư không. Hai người nói chuyện về các vấn đề đang tồn tại ở Thịnh Mậu suốt một tiếng đồng hồ. Sau khi kết thúc, đột nhiên Lưu Diệu cảm thấy mình được một sức mạnh không thể kháng cự lôi ra khỏi sự hoảng loạn, có thể dùng tư thái nhìn xuống để quan sát toàn cục. Đến lúc này, suy nghĩ đã rõ ràng, mục tiêu cũng được xác định. “Được rồi, hôm nay tới đây đã, thời gian cũng muộn rồi, anh về trước đi.” Lưu Diệu đứng lên, đột nhiên bước chân dừng lại, “Đàm Tổng, mọi người trong công ty đều rất trông mong cô. Cô xem khi nào trở về chính thức gặp mặt mọi người được...“. Từ nay về sau, Thịnh Mậu không còn là đứa trẻ mồ côi nữa, cũng không để cho bất kỳ kẻ nào có thể tùy tiện giẫm đạp được. “Bọn họ... vẫn còn ở lại ư?” Đàm Hi nhất thời hoảng hốt. Năm đó, Thịnh Mậu có ba tổ đội, quyết sách, thao tác, quản trị rủi ro, do cô tự mình trấn giữ, tuyển chọn vô cùng gắt gao. Hiện giờ, cũng không biết đã phát triển thành bộ dáng gì rồi? Ánh mắt Lưu Diệu thoáng trở nên ấm áp, “Bọn họ vẫn còn ở lại...” Vẫn luôn đợi cô trở về. Hít sâu, mặt mày Đàm Hi giãn ra, ánh mắt kiên định, “Chín giờ sáng mai mở cuộc họp toàn công ty, yêu cầu... mọi người nhất định phải có mặt!” “Được! Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Lưu Diệu rời đi, nhưng Đàm Hi lại mãi không thể chìm vào giấc ngủ được. Cô đứng dậy, rời giường, lấy một chai vang đỏ ra, bụp... Núm gỗ bắn ra, hương rượu lan tràn. Thân chài nghiêng đi, rượu đỏ quay cuồng trút vào chiếc ly chân dài, sau đó lại trở nên bình lặng. Bàn tay trắng nõn cầm lấy chân cốc, nhẹ nhàng lắc, đi tới bên cửa sổ sát đất đứng yên lặng, ánh mắt nhìn về nơi xa. Lọt vào tầm mắt là cảnh đêm xa lạ, không thể so sánh được với ban đêm hoa lệ, sặc sỡ và lộng lẫy của Zurich. Đàm Hi ngẩng đầu, cần cổ cao mảnh khảnh tạo thành một đường cong duyên dáng, đắm chìm trong ánh trăng, trắng nõn như sứ.