Trước đó ở Hồng Kông ngoan ngoãn thuận theo, như con chim nhỏ nép vào người, ra sức muốn níu kéo anh. Nhưng chưa đến hai ngày đã không từ mà biệt vỗ mông phải đít về nước.
Nếu đã không có tính nhẫn nại, cớ sao còn trêu chọc anh? Cô thì giỏi, trêu chọc xong rồi liền bỏ chạy, khiến anh thấp thỏm không yên, lên không được xuống cũng không xong. Trước đây ở trên giường cũng vậy, bây giờ cũng vẫn là bản tính cún con đó! “... Boss? Lục tổng?!” Trần Khải không khỏi cao giọng hố, cố gắng gọi hồn vía còn đang bay lơ lửng của người đàn ông quay lại.
Chớp mắt, sự lạnh lẽo sượt qua trong mắt người đàn ông.
Trần Khải thấy gáy lạnh toát, nhất thời im bặt.
Lục Chinh: “Cậu vừa nói gì?”
Trần Khải: “Tiếng gọi của một đứa trẻ, hình như là... đang gọi ba thì phải?”
Lục Chinh: “Có à?”
Trần Khải: “Tôi nghe thấy mà”
Lục Chinh: “Từ đầu truyền đến?”
Trần Khải: “Thì từ chỗ cố Đàm...”
Trước ánh mắt lạnh lẽo của Boss, cuối cùng Trần Khải đành lựa chọn nuốt lại những gì định nói tiếp vào trong bụng.
Thư ký khó làm quá.
Làm thư ký của Lục Chinh lại càng không dễ dàng chút nào!
Ăn cơm với người của văn phòng Nhiễm Dao xong đã là bốn giờ chiều. Tâm trạng Đàm Hi không tốt, nên không high cùng mọi người, trực tiếp đưa hai nhóc con về nhà. Cô bé con nghiêng đầu, dựa vào vai em trai ngủ ngon lành.
A Lưu ngồi ngay ngắn, máy chơi game PSP đặt một bên, để mặc cho Ngộ Hà dựa vào.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ xe, một tầng ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu lên người hai đứa bé.
Đàm Hi vừa liếc nhìn qua gương chiếu hậu, cơn giận trong lòng đã dịu hẳn xuống.
Hiện tại an ổn, ngày tháng bình yên.
“Mẹ, vừa nãy sao mẹ lại bảo Hạ Hạ gọi ông ấy?”
“Đó là ba ruột của các con, chẳng lẽ không nên gọi hay sao?” Đàm Hi hỏi ngược lại, nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, nhưng bàn tay nắm vô lăng không ngừng siết chặt lại, đến mức đầu ngón tay trắng bệch đi.
A Lưu thấy vậy, trầm mặc một lúc lâu, rồi đột nhiên lên tiếng nói tiếp: “Nếu mẹ nói là không phải, vậy ông ấy liền không phải” Đàm Hi ngày người, suýt nữa trượt tay xuống, không khống chế được phương hướng, “Con trai, con có biết con đang nói gì không?”
“Biết ạ”
“Vậy nếu mẹ nói ông ấy phải thì sao?”
Bờ môi mỏng của cậu nhóc con mím lại, vẻ mặt giống hệt người đó, “Vậy ông ấy phải.”
Hơi ngưng lại một chút, cậu nhóc bổ sung tiếp: “Tóm lại, con nghe theo mẹ”
Đàm Hi thấy ấm áp trong lòng, khóe mắt cay cay, hít sâu một hơi mới khống chế được nước mắt: “Con trai của mẹ ngoan lắm!”
Trên gương mặt nhỏ bé hiện lên nụ cười, dường như cả thế giới cũng sáng bừng lên theo.
“Vậy, mẹ có muốn thừa nhận ông ấy không?” Giọng điệu ông cụ non.
“Đương nhiên phải nhận”
“....
“Con có suy nghĩ và ý kiến gì không?” Đàm Hi liếc nhìn qua gương chiếu hậu, dùng giọng điệu đánh giá, nghiêm túc nhìn cậu con trai bé bỏng của mình giống như đang nhìn người bằng tuổi. A Lưu lắc đầu, “Mẹ bằng lòng là được”
Đàm Hi bỗng thấy ấm áp.
“Vậy... con có thể chấp nhận người đó làm ba của con không?”
“Mẹ có thể chấp nhận người đó làm chồng thì con có thể chấp nhận người đó làm ba”
Đến nhà, trước khi Đàm Hi cho xe vào gara ôtô bỗng đột nhiên nói: “Xét về quan hệ huyết thống, suy cho cùng Lục Chinh là ba của con. Mấy năm nay ba con vắng mặt cũng có một phần trách nhiệm rất lớn là ở mẹ, cho nên đừng quá hà khắc với ba con”
“... Con biết rồi.”
“Nhưng mà...” Đột nhiên thay đổi đề tài, Đàm Hi cong môi, nụ cười tà ác xuất hiện: “Cũng không thể cho ba con chiếm lợi dễ dàng vậy được.”
A Lưu khựng lại, qua gương chiếu hậu đối mặt với Đàm Hi, rồi bỗng nhiên mỉm cười.
Hai mẹ con hiểu rõ ý nhau.
Xe vào gara, dừng lại, tắt máy. “Ưʍ...” Cô bé con khẽ động đậy, dụi mắt, tỉnh lại, “Mommy...”
“Ngoan, chúng ta về đến nhà rồi”
“Be!”
Đàm Hi giang hai cánh tay ra, ôm cục bột nhỏ vào trong lòng, “Đi thôi nào!”
Gara ôtô yên tĩnh bỗng vang lên một tràng cười tựa tiếng chuông bạc.
Bên kia, Lục Chinh và Trần Khải họp hội nghị hợp tác thương mại xong, sau khi chốt hợp đồng, đối phương dẫn đầu mời cơm.
Đi từ khách sạn ra, màn đêm đã buông xuống.
“Lục tổng, sau này mong được anh chỉ bảo nhiều, hợp tác vui vẻ”
Lục Chinh bắt tay lại, “Hợp tác vui vẻ”
Trần Khải gọi xe, đưa một con ma men đã say khướt của đối phương đi khỏi, vừa quay đầu lại đã thấy Lục Chinh sắc mặt đỏ bừng, bước chân loạng choạng.
Vội vàng dìu lấy, “Anh có sao không?”
Lục Chinh xua tay, đứng vững, “Tôi vẫn ổn”
“Tôi gọi bác Từ đến đón anh nhé?” Mười phút sau, chiếc Mercedes Benz dừng lại trước mặt hai người.
Lục Chinh lên xe, Trần Khải nhìn theo chiếc xe đi xa, cho đến khi đuôi xe biến mất trong tầm nhìn, lúc này mới gọi taxi đi về.
“Vất vả cho bác rồi, bác Từ”
Một tiếng thở dài trầm thấp, “Không vất vả. Sau này cậu uống ít thôi, rượu cũng không nước lã, sức khỏe của mình quan trọng hơn chứ?
“Vâng”
Nửa giờ sau, xe về đến nhà cũ.
Từ sau khi từ quân ngũ trở về, Lục Chinh không về Bồng Lai, mà ở nhà cũ.
Khiến ông bà cụ Lục vui mừng phát điên.
Lúc đó, nước mắt bà cụ Lục đã vòng quanh viền mắt, “Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi.”
Ông cụ giả bộ cầm tờ báo đã ra từ hai hôm trước lên đọc, thấy vậy còn mạnh mẽ nói: “Sau này cứ yên tâm mà sống đây, chẳng lẽ còn sợ chúng ta không có đủ cơm cho cháu ăn hay sao hả?” Cứ như thế, Lục Chinh ở lại đó cho đến bây giờ.