Đối với cô mà nói, Đàm Thị có ý nghĩa rất đặc biệt.
“Hiện tại, trong tay tôi đang nằm trên 50% cổ phần của Ban Quy.” Một cầu thông báo không khác gì tiếng sét đánh.
“Nói cách khác, hiện tại, đối với Công ty Trách nhiệm hữu hạn Công nghiệp Bàn Quy, tôi đã có quyền khống chế cổ phần tuyệt đối.” Nói tới đây, Đàm Hi hơi dừng lại, gật đầu với Lưu Diệu. Lưu Diệu phất tay bảo thư ký của anh ta đứng ra phần phát tài liệu tới trước mặt mọi người.
Đàm Hi: “Trong tay mọi người là toàn bộ tư liệu về công ty này. Có thể hiểu được hàng hóa chủ đạo của Ban Quy vẫn là vật liệu xây dựng luyện kim, kết cấu nhân viên cũ kỹ, hình thức thu lợi nhuận chỉ có một, và đã sớm không còn được như trước, cải cách là chuyện nhất định phải làm.”
Mọi người cúi đầu, cùng lật xem tư liệu. Đàm Hi lạnh nhạt đảo mắt nhìn một vòng, khí thế mạnh mẽ, không giận mà uy: “Tôi cho mọi người thời gian một tuần, cùng với cấp dưới của mình đưa ra một phương án có thể chuyển hình, yêu cầu... dừng chân thực tế, triển vọng tương lai. Tan họp!”
Đàm Hi dẫn đầu rời khỏi phòng họp. Lưu Diệu và Hứa Nhất Sơn theo sát phía sau.
“A Diệu, phương án chuyển hình giao cho anh phụ trách. Nhất Sơn, bảo vợ anh tới văn phòng tôi một chuyến.”
Cốc cốc...
Trình Vũ tới rất nhanh, chỉ gõ hai tiếng tượng trưng, cũng không đợi Đàm Hi lên tiếng đã lập tức đẩy cửa mà vào. Tiếng giày cao gót gõ lộc cộc trên sàn nhà, Trình Vũ đi tới trước mặt Đàm Hi và đứng yên, làn gió lướt qua mang theo hương thơm.
“Đàm Tổng, vừa lúc tôi cũng có việc tìm cô đây.”
“Nói nghe xem.”
“Bên Hằng Phong không biết ăn nhầm phải thuốc gì mà đột nhiên trở nên rất cứng rắn. Vốn dĩ Niên Hoằng Nghị đã đồng ý giải ước trong hòa bình rồi, nhưng lúc ký tên lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại, đến khi quay trở lại là thái độ lập tức thay đổi.” Trình Vũ nhớ rất rõ ràng, thần thái của ông ta lúc đó giống như đã tìm được nơi cậy vào, cực kỳ tự tin.
“Ý của cô là, ông ta bị người khác sai khiến, tính toán muốn liều mạng với chúng ta sao?” Đàm Hi không khỏi nhíu mày.
Trình Vũ nhún vai: “Ngoại trừ khả năng này, tôi không đoán được còn có lý do nào có thể khiến cho Niên Hoằng Nghị thay đổi vào phút chót được như thế.”
“Ở địa phận thủ đô, người có thể khiến cho Niên Hoằng Nghị khăng khăng nói gì nghe nấy cũng không có nhiều.”
Trình Vũ nhướng mày: “Ý của cô là?”
“Xem ra có người muốn ra tay với Thịnh Mậu rồi.”
“Tôi lại cảm thấy mục đích của người kia là nhằm vào cô.”
“Tôi?” Đàm Hi hơi kinh ngạc, “Tại sao cô lại cảm thấy thế?”
Trình Vũ kéo ghế, ngồi xuống, chân dài vắt chéo, “Niên Hoằng Nghị muốn đơn độc gặp mặt với cô.” Ánh mắt Đàm Hi hơi trầm xuống, “Khi nào?”
“Tối nay.”
“Ở đâu?”
“Nhà hàng cơm tấy tại tầng cao nhất của khách sạn Thế Kỷ.”
Đàm Hi như suy tư gì đó.
Trình Vũ ghé sát vào, hỏi cô: “Có đi không?”
“Đi.”
“Sảng khoái thế à? Này nhé, ở đó tuy là nhà hàng, nhưng cũng là khách sạn, cô không sợ lão ta...” Có điều ám chỉ.
Mắt lạnh của Đàm Hi đảo qua.
Trình Vũ im bặt, nhún vai: “Coi như tôi chưa nói gì.”
“Ông ta dám mời trắng trợn thì tôi dám nghênh ngang mà tới. Tôi muốn xem xem Hằng Phong định làm cái quỷ
Trình Vũ bật ngón cái lên: “Tường cũng không thèm vịn, đúng là chỉ phục mình Đàm Tổng cố đấy.”
Giữa trưa gọi cơm hộp, Đàm Hi cùng ngồi ăn với mọi người.
Buổi chiều lại có một đống việc ập tới. Đàm Hi đọc tài liệu, duyệt văn bản, tất cả mọi chuyện đều chờ cô đưa ra quyết định. Vất vả lắm mới ngơi tay, ngẩng đầu nhìn ra ngoài thì thấy đã sang chiều muộn rồi.
Nâng cổ tay nhìn giờ, năm giờ mười năm phút.
Cô lấy điện thoại ra, gọi về máy bàn ở nhà.
“Alo, mommy phải không ạ?” Giọng của cô bé con ngọt ngào đến tận tâm can.
Nói với con gái mấy câu, sau đó Đàm Hi nói: “... Cục cưng, bảo cụ nội nghe máy đi, ông Từ mà có ở đó cũng được.”
“Ông Từ ơi, mommy tìm ông ạ!”
Bác Từ sửng sốt, nhận lấy điện thoại: “Cô Đàm ạ?”
“Cứ gọi cháu là Đàm Hi đi ạ. Là thế này, tối nay cháu có hẹn xã giao, không về nhà ăn cơm được, phiền bác nói lại với bà nội một tiếng tiếng giúp cháu.”
“Được, cô cứ bận việc của cổ đi, công việc quan trọng mà. Cứ giao cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ cho chúng tôi.”
“Làm phiền bác.”
“Tạm biệt.”
Năm rưỡi, Đàm Hi xách túi rời đi, lúc ra khỏi văn phòng liền đụng phải Trình Vũ. “Giờ qua đó à?”
Đàm Hi ừ một tiếng.
“Hay là tôi đi với cô nhé?”
“Không cần.” Nói xong, cô nhanh chóng rời đi, hai chân giẫm trên đôi giày cao gót chẳng khác nào đạp Phong Hỏa Luân, so với nói là “khí thế mạnh mẽ” thì phải nói là “cả người mang theo sát khí” còn đúng hơn.
Trình Vũ không khỏi khóc thầm thay cho Niên Tổng.
Thật sự cho rằng “nữ ma đầu” dễ gặp thế sao?
Sáu giờ, chiếc Porsche của Đàm Hi dùng trước của khách sạn Thế Kỷ.
Người phục vụ tiến lên mở cửa xe ra, chỉ thấy một đôi giày cao gót màu đen chạm đất, ống quần thẳng đứng, Đàm Hi khom người bước ra, đưa chìa khóa cho cậu ta: “Cứ dừng ở bên ngoài đi, tôi không vào lâu lắm.”
“Vâng.”
Đàm Hi xách túi tiến vào, ánh mắt quan sát xung quanh, âm thầm để phòng.
“Kính chào quý khách, xin hỏi cô có hẹn trước chưa ạ?” “Niên Tổng Niên Hoằng Nghị.”
“Vâng, xin mời đi theo tôi.”
Thang máy chạy lên tầng đỉnh, Đàm Hi được dẫn đến một vị trí ngồi sát cửa sổ, Niên Hoằng Nghị vẫn chưa tới.
“Ở đây ạ!” Kéo ghế ra, mời Đàm Hi ngồi xuống, sau đó hỏi lại, “Cô có muốn uống gì không ạ?”
“Một cốc nước sôi để nguội.”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Đợi người phục vụ đi rồi, Đàm Hi đứng lên, đi dạo xung quanh một vòng, sau đó quay trở lại đứng yên trước cửa sổ sát đất.
Nếu cô nhớ không nhầm thì khách sạn này cũng thuộc sự sở hữu của Hằng Phong.