Xiao: Tôi không ngại nếu có gọi tôi một câu anh Kiêu đầu. [nhe răng]
Tiểu Công Trúa: [hừ]
Tiểu Công Trúa: Sao anh lại biết wechat của tôi thế?
Xiao: Sơn nhận tất có diệu kế.
Tiểu Công Trúa: [khinh bỉ]
Xiao: [hình ảnh]
Tiểu Công Trúa: Anh vừa gửi cái gì thế?
Xiao: Tự mở ra xem đi.
Nhiễm Dao chụp lại màn hình rồi gửi lại cho anh ta.
Tiểu Công Trúa: Không load được, cứ quay vòng mãi.
Xiao: Thế để tôi1gửi lại phát nữa.
Xiao: [hình ảnh]
Lần này loading rất nhanh, là ảnh chụp chung của hai người đứng hôn tham dự lễ cưới kia.
Nhiễm Dao click mở, giữ nhấp hình ảnh, lưu về máy.
Cùng lúc đó, Sở Kiều đang lục xem vòng bạn bè của “Tiểu Công Trúa”, đại bộ phận là liên quan tới một văn phòng thời trang có tên mà March, còn lại hầu hết đều có liên quan tới đồ ngọt, các chương trình giảm giá ưu đãi, đề cử, cộng thêm đủ8loại quảng cáo, không có nhiều ảnh tự chụp. Bài đăng gần nhất là một loạt chín bức ảnh, ba ly rượu cocktail với ba màu khác nhau, một nam một nữ đánh mắt đưa tình, cuối cùng còn chụp một giờ giấy nhỏ ở trên đường, hiệu quả làm mờ rất không tệ, cũng rất có ý cảnh nữa.
Sở Kiều click mở ảnh tự chụp của ba người, phóng to, kéo mặt Nhiễm Dao ra giữa màn hình, tuy rằng hình ảnh hơi mờ nhưng hoàn toàn2không làm ảnh hưởng gì tới vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu của tiểu tiên nữ của anh ta.
Ôi ôi ôi...
Càng nhìn lại càng thích, biết làm “sao” bây giờ?
Trái tim xử nam của một con gà trống choai nào đó không khỏi đập bình bịch!
Nhiễm Dao cũng đang kéo xem vòng bạn bè của Sở Kiều, đủ mọi ảnh selfie ảo lòi ra, có khoảnh khắc lên rổ ở sân bóng rổ, có tàn ảnh để lại của ván trượt, thậm chí là dáng vẻ đi đường4kéo theo làn gió... thanh xuân vô hạn, thẳng thắn vô địch. “Làm màu.”
Xiao: Tiểu tiên nữ, ngày mai rảnh không?
Tiểu Công Trúa: Sao?
Xiao: Tôi mời cô ăn cơm.
Tiểu Công Trúa: Lý do? [khó hiểu]
Xiao: Chó độc thân không có ai ở bến, đành phải tìm bạn bè thôi! Giờ hai chúng ta cũng có thể coi như bạn bè rồi đúng không?”
Tiểu Công Trúa: Có... ư?
Xiao: Này này! Tốt xấu gì Hậu Nghệ ca ca cũng từng cứu cô đấy, đừng vong ân phụ nghĩa như thế được không hả?
Xiao: [cố không thể như thế này được đâu
Phụt...
Nhiễm Dao không nhịn được bật cười thành tiếng, nhìn cái icon trẻ con trên màn hình thì trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt trắng nõn tuấn tú xán lạn như ánh mặt trời của đối phương.
Cô nghĩ, không biết nếu Sở Bá Vương thay đổi phong cách, chuyển sang biết làm nũng, tỏ vẻ ngây thơ như trẻ con thì sẽ ra cái dạng gì nhỉ?
Ặc.
Cả người run lên, nổi đầy da gà, đành phải dừng tưởng tượng. Tiểu Công Trúa: Cũng được thối, báo cho tôi thời gian, địa điểm là được.
Sở Kiều đang đi qua đi lại, trong lòng tràn ngập sự giày vò.
Đồng ý rồi ư?
Hay không đồng ý
Liệu cô ấy có cho rằng anh ta là lãng tử háo sắc không đây?
Hoặc là cao thủ tán gái chẳng hạn?
Lỡ như bị kéo vào danh sách chặn...
Ôi ôi!
Tim gan cồn cào.
Đột nhiên, tiếng báo tin nhắn wechat vang lên, nhảy vọt tới bên giường, cầm điện thoại lên, mở khóa, tin nhắn đập vào mắt.
Giầy tiếp theo, trong căn nhà của Sở gia phát ra những tiếng gào rú vui sướng như điên.
“A Kiêu, mày ngứa da rồi đúng không?” Chị Cả Sở quát lên, cả thế giới lập tức chìm vào yên tĩnh.
Sau đó, oe oe oe...
Tiếng một em bé khóc vang lên.
“Chị! Chị đừng để ý thằng ranh ấy làm gì, Nguyệt Nguyệt lại khóc rồi...”
Ngày hôm sau, ánh mặt trời xán lạn, trời xanh mây trắng. “Cuối cùng em cũng tìm được một cách để phân thắng bại... Anh là gã tù binh ngoan cường trong trận chiến này, bị em chinh phục, cắt đứt mọi đường lui...” Sở Kiều vừa hát vừa tung tăng đi từ trên lầu xuống, áo thun vàng nhạt, quần kaki, mũ lưỡi trai đội lệch trên đầu, cả người tràn ngập vẻ phấn chấn của tuổi trẻ.
Mắt bà Sở sáng lên: “Con định ra ngoài à?”
“Vâng ạ!” Nhìn vào gương chỉnh lại cái mũ, động tác của Sở Kiều chợt dừng lại, đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc, “Mẹ, con có một chuyện vô cùng quan trọng muốn hỏi mẹ.”
Bà Sở gật đầu thận trọng, “Con nói đi.”
“Hôm nay con trai mẹ có đẹp trai không?”
“Vẻ mặt của mẹ có ý gì thế? Chỉ cần một câu thôi mà, rốt cuộc là có đẹp trai hay không?”
“Đẹp!” Bà đây còn có thể lựa chọn khác được sao? “He he... Con cũng thấy thế, mẹ của con đúng là có mắt nhìn đấy.”
“Nhóc con, mau qua ăn sáng đi.” Chị Hai Sở gia bưng một phần sandwich đi từ trong bếp ra, đặt lên bàn ăn.
Bước chân Sở Kiều hơi chuyển, lại vọt qua đó, một tay cần sandwich lên nhét vào miệng, hỏi: “Chị, chị nói xem hôm nay em ăn mặc thế nào?”
Chị Hai Sở gia lùi về sau hai bước để thuận tiện quan sát em trai từ đầu tới chân, còn đưa tay xoa cằm ra vẻ rất nghiêm túc.
Sở Kiều, “Có cần em xoay một vòng cho chị ngắm luôn không?”
“Ờ, xoay đi.”
Tên ngốc nào đó thực sự xoay luôn.
Chị Hai Sở cười trộm, chờ đến khi em trai quay về lại chỗ cũ rồi thì lại lập tức tỏ vẻ đứng đắn, “Cũng được, đoan chính, sạch sẽ.”
“Thế thôi à?”
“Còn thế nào nữa?”
Khóe miệng Sở Kiều giật giật, “Không cảm thấy bữa nay em trai chị cực kỳ đẹp trai và lấp lánh?” “Sai, là bóng bẩy và lấp lánh. Nói đi, chuẩn bị đi tán tỉnh cô gái nào đúng không?”
“Nói vớ vẩn! Em... em... em... tán tỉnh ai chứ?”
“Rõ ràng là thẹn quá thành giận, xem ra là bị chị nói trúng rồi. Sắp tới kỳ thi công chức quốc gia rồi, em không ở nhà ôn tập cho tốt, trong đầu cứ nghĩ mấy cái linh tinh vớ vẩn gì thế hả? Chị cảnh cáo em, em mà để xảy ra chuyện gì trong thời điểm quan trọng này thì xem ba có tha cho em không!”
“Càng nói càng quá đáng, em là loại người không đúng mực như thế sao?” Sở Kiều trợn mắt, cầm cốc sữa lên uống một hơi.
“Haiz... em nhìn em đi... vãi cả sữa ra rồi!” Người phụ nữ giậm chân, ánh mắt vừa hận lại vừa yêu.
“Trưa em không về ăn cơm đầu nhé, bái bai chị Hai-”
Nói xong, lướt đi như một cơn gió.
Quảng trường trung tâm, Nhiễm Dao đỗ xe xong rồi ra khỏi hầm ngầm, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Sở Kiều đang ngồi xổm ở bên đường, cúi đầu chơi với chai nước khoáng. “Hi!” Nhiễm Dao đột ngột nhảy tới trước mặt anh ta.
Sở Khiêu khựng lại, thuận thế ngẩng đầu nhìn. Không biết là do ánh nắng quá chói mắt hay do ngồi quá lâu nên máu chưa kịp lên não, tự nhiên anh ta lại cảm thấy một cơn choáng váng lướt qua.
Cô gái cúi người mỉm cười, tóc dài trượt qua hai vai xõa ra trước ngực mang theo một mùi thơm nhè nhẹ, sau mái tóc là ánh mặt trời lấp lánh giống như vừa bước ra từ bức tranh của Van Gogh, mang theo sắc thái nóng bỏng, xán lạn và đầy tươi đẹp.
“A...”
“Anh làm sao thế?”
“Ngồi chờ lâu quá nên tê chân.”
“Không ngại thì kéo tôi đứng lên với nào?” Sở Kiều tỏ vẻ ấm ức.
“Nếu tôi ngại thì sao?” Nhiễm Dao chớp mắt, tràn đầy tinh nghịch.
“Thế thì cây cải thìa tôi đây chỉ có thể nhét mình vào trong đất, tự do sinh trưởng thôi.” “Phụt... coi như nể tình sự đáng thương của anh đấy, nào.” Nhiễm Dao duỗi tay, “Đứng lên đi!”
Sở Kiêu nhanh chóng nắm lấy, nhếch miệng cười.
“Một hai ba, lên!” Nhiễm Dao dùng sức nhưng người nào đó vẫn không dịch chuyển.
“Anh làm gì thế hả? Đừng chơi xấu nữa, phối hợp chút đi!”
“... Ô.”
Lần thứ hai dùng sức, Sở Kiều “rốt cuộc cũng đứng lên, nhưng lại lảo đảo: “Ôi, tế chân quá, sắp ngã, sắp ngã...”
Nhiễm Dao vội vàng đỡ anh ta đứng yên, “Có ổn không thế?”
“Cô thấp người một chút.”
“Um.”
Sở Kiều đặt tay lên đầu vai cổ, dáng vẻ như người bệnh, “Không sao đâu, chờ một chút là ổn lại ngay ấy mà.”
“Um.”
Bên đường cái thường có những đôi tình nhân ôm ôm ấp ấp, người ta nhìn thấy nhiều rồi nên cũng chẳng cảm thấy gì.
Đèn đỏ sáng lên, một chiếc xe hơi màu đen đứng lại, xen lẫn trong dòng xe cộ nên không dễ nhận ra. “Tiểu Tống? Sao thế?”
“... Không có gì đâu ạ!”
“Tay cậu đang run lên kia mà còn nói không có việc gì à?”
Tống Tử Văn đột nhiên thả tay lái ra, ánh mắt bình tĩnh như giếng cổ ngàn năm, “Còn mười lăm phút nữa vào họp rồi, tôi sợ không kịp.”
Người ngồi trên ghế lái phụ nghe thấy thế liền cười không hề bận tâm, “Không sao đâu, tuy nói thời gian là quan trọng nhưng an toàn vẫn phải đặt lên hàng đầu.”
“Xin lỗi, bí thư Cao.”
“Nghe cậu nói gì kìa, tôi là loại lãnh đạo thích bắt bẻ cấp dưới thế cơ à?”
Tổng Tử Văn cười khẽ, “Nếu ngài là người hà khắc thì chắc tôi chính là Diệt Tuyệt sư thúc trong truyền thuyết rồi.
Trong tòa thị chính, thị trưởng Tổng của Cục Xây dựng thành phố nổi tiếng xa gần là người “nghiêm khắc“.
“Ha ha...” Người đàn ông phá lên cười, giọng nói sang sảng, “Người trẻ tuổi có nhiệt huyết là chuyện tốt. Có điều, nếu phân tích vào vấn đề cụ thể, biết co biết duỗi mới có thể lâu dài được...” Tổng Tử Văn khiêm tốn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu nhưng ánh mắt lại không khỏi nhìn xuyên qua cửa kính xe, dừng trên thân một đôi nam nữ trẻ tuổi đang trong tư thế thân mật với nhau.
Người đàn ông kia rất cao, cũng phải trên mét tám, quần áo mặc theo phong cách thoải mái mà lâu lắm rồi anh ta không mặc, mũ lưỡi trai trên đầu che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm với đường cong hiền hòa.
Thiếu nữ mặc váy liền thân màu lam nhạt, thắt đai lưng làm nổi bật lên cái eo nhỏ nhắn, bên dưới làn váy dài tới đầu gối là đôi chân trắng nõn và thẳng tắp.
Tóc dài xõa vai, thẳng mượt gọn gàng.
Giờ phút này đang để người đàn ông tùy tiện khoác tay lên vai mình, tư thế thân mật.
“... Tiểu Tống, đường tương lai còn dài, làm việc cho tốt, bên trên vẫn luôn để mắt tới cậu đấy!” “Cảm ơn lãnh đạo.”
“Ô, đèn xanh rồi, đi thôi.”
“Vâng.”
Chiếc xe hơi màu đen lại hòa vào dòng xe ở phía trước mặt, đánh lái, cuối cùng biến mất ở chỗ rẽ.
“Sở Bá Vương Kiêu Kỵ Doanh! Anh nặng quá...”
“Gọi anh Kiểu xem nào!”
“Tưởng bở!”
“Đẹp thật...” Ánh mắt dừng trên sườn cổ trắng nõn của cô gái, Sở Kiều thấy cổ họng hơi ngứa.
“Anh thì thầm cái gì thế hả?”
Nhiễm Dao nhìn sang. Người thanh niên vội vã di chuyển tầm mắt, giờ phút này trong mắt có ánh sáng lóe lên, vài phần âm thầm vui vẻ, vài phần mạo hiểm, cùng với sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của việc nghĩ lại mà sợ, đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch.