“... Thư ký Thái?” Thái Dũng bừng tỉnh, “Xin lỗi, lúc nãy nói đến đâu rồi?” “Nói đến trang phục của người phụ nữ thời Hán...”
Người bên cạnh đang nói gì, Thái Dũng không hề nghe lọt tại dù chỉ một chữ, trong đầu toàn là hình ảnh một nam một nữ nắm chặt tay nhau. Thị trưởng Tổng bị out rồi? Sau khi kết thúc thị sát, Thái1Dũng không ở lại lâu, anh ta về thẳng tòa nhà Thị Chính.
Lúc vào thang máy trùng hợp gặp được Tống Tử Văn. “Ăn cơm trưa chưa?” “Vừa mới từ nhà thi đấu về, vẫn chưa...”
“Vừa hay, cùng đi ăn. Chiều nay cục Lâm Nghiệp có tiệc thị sát, cục trưởng Sở đã đặt bàn rồi.” Mí mắt của Tống Dũng giật liên tục, cục trưởng Sở: Sở Hoài Sơn? Đó chẳng phải là cha của Sở Kiều ư? Sao lại tụ tập với nhau8rồi? Sau 20 phút lộ trình xe, cuối cùng cũng đã đến nơi dùng cơm.
Đối phương suy nghĩ chu đáo, chọn một nhà hàng tuy không quá hào hoa nhưng lại rất có phong cách. Tống Tử Văn vừa bước xuống xe, nhóm người sở Hoài Sơn đã tiến lên đón tiếp, ai nấy cũng cười tươi hơn hoa.
“Thị trưởng Tổng, cảm ơn vì đã nể mặt, mời vào bên trong...” “Cục trưởng Sở có lòng rồi.” Nói xong, anh khựng lại. Sau khi thấy Thái2Dũng dừng xe lại, đi theo anh, anh mới cất bước đi vào trong.
Nhóm người Sở Hoài Sơn đi theo sau.
Giới chính trị, đầu tiên phải luận tư cách, mới xét tới bối phận. Ở đây có không ít người lớn tuổi hơn Tống Tử Văn, nhưng vẫn để cho anh đi đầu tiên. Thái Dũng và Sở Hoài Sơn một người đi bên trái một người đi bên phải, sau đó mới là những người khác.
Địa vị cao thấp, phân rõ ràng trong phút4chốc. Kết thúc buổi triển lãm, trời đã về trưa. Sở Kiều lái xe chở Nhiễm Dao đi ăn cơm. Nhiễm Dao dựa lưng vào ghế, chìm vào giấc ngủ theo nhịp lắc lư của xe.
“Đến chưa?” Khi xe dừng lại, Nhiễm Dao tỉnh giấc, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nhà hàng... Lưu Bàn?”
“Đừng thấy nơi này trang trí không ra sao, ăn qua rồi sẽ biết.” Hai người vào trong, một người đàn ông thấy người mặc đồ đầu bếp tiến tiến: “Đã đặt phòng chưa?” Nhiễm Dao nhìn Sở Kiêu. “Phòng số 3.”
“Đợi một chút.” Nói xong, đi vào trong. Sở Kiều giải thích: “Bởi vì số bàn mỗi ngày có giới hạn, nên cần phải đặt bàn trước, nhưng phòng bao thì ngoại lệ, chị Hai của anh là phòng số ba, hôm nay mượn phòng của chị ấy dùng tạm.”
“Ồ, cũng chạy đấy nhỉ.” Không lâu sau, người đàn ông thấy người kia trở về, “Thật ngại quá, phòng số ba đang có người dùng rồi.” Sở Kiêu nhíu mày: “Có phải đăng ký dưới tên Sở Toàn không?”
“Vâng.”
Anh ta cười với Nhiễm Dao, “Chắc là ba của anh rồi. Hôm nay ông ấy có tiệc, không ngờ lại sắp xếp ở đây.” “Vậy chúng ta đổi nơi khác đi.” “Xin lỗi nhé...” Sở Kiều hơi ngượng ngùng. Hai người chuẩn bị rời đi, đột nhiên... “A Kiêu! Là cháu thật à!”
“Chú Hà.”
“Sao bây giờ mới đến? Ăn cơm chưa? Đi đi đi nào, lên phòng, ba cháu cũng đang ở trong đó.”
“Không cần đâu ạ, tụi cháu đi chỗ khác...”
Lúc này người đàn ông trung niên mới để ý đến Nhiễm Dao, “Cô đây là...” Sở Kiều ôm Nhiễm Dao vào lòng: “Bạn gái cháu.” “Ối chà! Vậy thì càng phải đi lên ra mắt mọi người.” “Chú Hà, thật sự không cần đâu...”
“Cần chứ.” Nói xong, đẩy hai người lên lầu. Sở Kiêu và Nhiễm Dạo gần như không có cơ hội phản ứng lại thì đã bị người đàn ông trung niên nhiệt tình đẩy vào phòng. Bầu không khí đang náo nhiệt bỗng nhiên im bặt. “Sở Kiêu, ngơ ngác ra đó làm gì? Vào đây nào!” Ông chú họ Lưu vẫy tay.
Sở Kiêu phản ứng trở lại, chào hỏi từng người, trái một chú, phải một bác. Khi tầm mắt nhìn đến người đang ngồi ở vị trí chủ tọa, cả người nhiễm Dao cứng đờ, không thể cử động. Đột nhiên bờ vai cảm thấy ấm áp, Sở Kiêu giơ tay ra giữ chặt vai cô, kéo cô vào lòng, thì cô mới phản ứng trở lại.
“Đây là bạn gái của cháu, Nhiễm Dao, làm công việc thiết kế thời trang.”
“Các... chú, bác, lần đầu gặp mặt, chào mọi người.” Chuyện đã đến nước này, Nhiễm Dao không thể tiếp tục ngơ ngác được nữa, chỉ đành bất chấp, nở một nụ cười, chào hỏi với mọi người.
Sở Hoài Sơn mỉm cười gọi hai người vào chỗ ngồi, không cần biết ông có ấn tượng như thế nào với Nhiễm Dao, nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn trông rất hài lòng. Không lâu sau, nhân viên phục vụ mang hai bộ bát đũa mới lên.
Nhiễm Dao vẫn luôn rũ mắt, nhìn vào trong vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn. Sở Kiêu chu đáo bày bát đũa ra giúp cô, rửa sạch ly rồi rót trà, sau khi thử độ ấm xong mới đẩy đến trước mặt Nhiễm Dao. “Đừng căng thẳng, nếu em không muốn ở đây lâu, lát nữa chúng ta sẽ tìm một cái cớ rồi chuồn đi.”
“Vâng.”
“Thử món tôm hấp rượu này nào, món nổi tiếng nhất của quán. Anh lái xe, không thể ăn, em ăn thử giúp anh nhé?”
“Cảm ơn.”
“Còn món khoai tây chiên ngào đường này nữa, rất ngọt nhưng không dính răng...” Không ít ánh mắt nhìn về phía hai người, trong đó rất nhiên cũng bao gồm Tống Tử Văn.
Bạn gái?
Ha...
Thái Dũng thấy đau đầu. Anh ta vẫn chưa nghĩ ra nên nói với thị trưởng Tổng thế nào thì hai người đó đã đến đây. Chuyện quái gì thế này! Sở Hoài Sơn thấy con trai mình ân cần với người ta đến mức đuôi sắp vểnh lên tận trời. Ông ho hai tiếng: Thằng nhóc này bớt bớt lại, cũng không xem thử đang ở đâu hay sao!
Đáng tiếc, Sở Kiều đã bật chức năng tự động chặn tín hiệu bên ngoài, cả tâm trí anh ta chỉ có mỗi Nhiễm Dao. “Khụ! Khụ!” Ông Sở sắp ho ra máu luôn mà thằng nhóc ranh này vẫn không hề có chút phản ứng gì! “Cục trưởng sở không khỏe à?” Tống Tử Văn đột nhiên lên tiếng.
“Hả... uống hơi nhiều mà thôi, không có gì đâu. Đúng rồi A Kiêu, mời chú Tống một ly nào!”