Hoàng hôn buông xuống, mặt trời chiều đã ngả về Tây.
Nhiễm Dao nhìn cảnh vật và những tòa nhà cao tầng đang dần lùi về phía sau bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời. Lông mi đã nhòe đi, dính chặt lấy mí mắt, giống như bị tố lên một lớp nhựa cao su gớm ghiếc, lại thêm mí mắt sưng lên, khiến cho cả người đều cảm thấy khó chịu. Không cần soi gương, cô cũng có thể tưởng tượng2ra bản thân cô bây giờ nhếch nhác thế nào. Nghiêm Phóng không nói gì nữa, yên lặng như kẻ câm, tập trung nhìn đường lái xe. Trong xe tràn ngập bầu không khí kỳ dị, nhưng đối với Nhiễm Dao đã không còn nghĩa lý gì nữa.
Thậm chí cô còn có suy nghĩ, “kịch hay” mà Nghiêm Phóng nói rốt cuộc là gì đây?
Dù có tệ thế nào đi chăng nữa cũng không thể bết bát hơn cảnh tượng cô nhìn thấy Tống Tử Văn5ôm ấp người phụ nữ khác đi vòng qua trước mặt mình như mấy năm trước được. Đến nơi, đèn hoa rực rỡ mới lên, màn đêm buông xuống, chiếc Mercedes đen vừa dừng lại trước của một khách sạn ở Tam Hoàn. Tấm biển rực rỡ đèn màu có chút chói mắt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được bốn chữ trên đó...
Nhà hàng Hân Nhiên.
Nghiêm Phóng phanh xe, nhưng chưa tắt máy, bật đèn trong xe lên, nghiêng đầu sang nhìn cô gái đang ngồi6trên ghế lái phụ. Nhiễm Dao nhắm mắt lại, gương mặt được trang điểm cẩn thận đã nhòe đi, may mà cô cũng không trang điểm đậm, nên cho dù vậy cũng không đến mức quá khó coi. Ánh đèn màu vàng bao phủ lên gương mặt tiều tụy của cô, bỗng nhiên, lông mi run rẩy, trái tim Nghiêm Phóng dường như cũng ngứa ngáy theo. Một giây sau, đôi mắt đã sưng lên như mắt gấu trúc bỗng nhiên mở ra. Khoảnh khắc cô5nhìn thấy Nghiêm Phóng, con người cô đột nhiên thu nhỏ lại, tiếp sau đó, cô kiềm chế mím môi lại, quay đầu đi chỗ khác.
“Sao em cứ không vui khi nhìn thấy anh như vậy chứ?” “Vậy em muốn nhìn thấy ai? Tống Tử Văn, hay là Sở Kiều?”
Nhiễm Dao vẫn không nói gì.
Nhưng Nghiêm Phóng lại dường như đang muốn phân chia cao thấp với ai, thẳng tay chế ngự cằm cô, kéo đầu cô quay lại: “Nhìn anh đi!”
Nhiễm Dao liếc mắt nhìn đi,3không cho hắn được như ý.
Người đàn ông thẹn quá hóa giận, “Em nói cho anh biết, Nghiêm Phóng anh có chỗ nào không bằng họ hả? Nếu như là Tổng Tử Văn thì anh thừa nhận, đúng là em biết nhìn người, nhưng rõ ràng hai người đã chia tay nhau rồi, đáng ra em phải quay trở về vòng tay của anh chứ, sao lại biến thành Sở Kiêu?! Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch còn chưa đủ lông đủ cánh, dựa vào đâu mà dám cướp em của anh?!”
“A Dao, em lương thiện như vậy, nhưng chỉ độc ác vô tình với một mình anh!”
Ánh mắt người đàn ông yếu ớt, trong giọng nói mang theo sự chất vấn và lên án. Nhiễm Dao không thể nhịn tiếp được nữa, “Tôi độc ác với anh ư? Nghiêm Phóng, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, anh đã phủ nhận tình cảm chúng ta đã từng có, làm tổn thương tôi, cưỡng ép tôi, rốt cuộc là ai độc ác với ai?”
“Anh... anh chỉ muốn em yêu anh...” Người đàn ông luống cuống, “Em đừng khóc...”
Hắn lấy ra một túi khăn ướt, vội vàng rút một tờ, run rẩy lau nước mắt cho cô.
“Nghiêm Phóng, anh hoàn toàn không biết cách để yêu một người! Anh chỉ biết cướp đoạt, chỉ biết phá hoại, chính tay anh đã đẩy tôi đi càng ngày càng xa, cũng chính anh đã bảo thủ ích kỷ hủy hoại tình cảm thanh mai trúc mã giữa chúng ta. Đều là do anh cả!”
Vẻ mặt Nhiễm Dao tràn ngập ấm ức như tìm được một lỗ hổng để trút giận, sau đó không thể cứu vãn lại được nữa.
Cô ấm ức, cô oán hận, nhưng cô cũng đau đớn! Khi còn nhỏ, Nghiêm Phóng là một cậu nhóc đáng yêu, thấp bé, đôi chân ngắn cũn, giống như trái bóng nhỏ.
Nhiễm Dao mập, cũng trắng, hai người ở cạnh nhau giống như hai trái bóng. Thường xuyên gặp gỡ, chơi cùng nhau, những khi tình cảm tốt, còn uống chung với nhau một bát canh ngân nhĩ.
Nhưng cũng chính bởi vì vậy, chính bởi vì để ý, Nghiêm Phóng mới dễ dàng làm tổn thương đến cô như vậy. Rất nhiều khi Nhiễm Dao đều không khỏi nghĩ rằng, tại sao sau khi trưởng thành, tất cả đều thay đổi? Nghiêm Phóng cũng thay đổi. Tình cảm thuở nhỏ của họ cũng thay đổi theo.