Tái Sinh Hoàn Toàn: Ván Bài Lật Ngửa

Chương 1259



Xong rồi.

Đây là suy nghĩ cuối cùng lướt qua trong đầu Sở Kiêu. Một giây sau, anh ta hất mạnh Phương Phương ra, đi thẳng về phía Nhiễm Dao. “Đứng lại!” Nghẹn ngào nát vụn, giọng đã bắt đầu nức nở, yếu ớt không chịu nổi một đòn. Sở Kiều trong lòng đau đớn vô cùng: “Dao Dao, em nghe anh giải thích đã...” Nhiễm Dao loạng choạng lùi về phía sau, không ngừng lắc đầu, nước mắt tuôn ra như mưa. Cô tưởng2rằng, đã trải qua một lần như vậy rồi, bản thân cô đã đủ kiên cường, nhưng không ngờ rằng, khi tất cả tái hiện một lần nữa, cô vẫn đau đớn đến thế.

Một người như vậy. Hai người cũng vẫn như vậy.

Ha...

Điều khác biệt duy nhất là Tống Tử Văn còn độc ác hơn, có thể không hề liếc nhìn mà đi ngang qua trước mặt cô, còn Sở Kiều đạo hạnh còn thấp, còn biết hoang mang, còn biết xấu hổ. Nhiễm5Dao không khỏi bị thương, vì bản thân cô, cùng một cái hố, nhưng cô lại ngốc nghếch đến mức rơi vào đó những hai lần?
Đúng là câu chuyện vô cùng nực cười!

Nghiêm Phóng không biết đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, bàn tay to lớn đặt lên eo cô, kéo cô vào trong lòng: “Đồ ngốc, đã bảo em mau đi đi rồi, em không nghe lời, đã thấy gặp họa chưa?” Ánh mắt Sở Kiều tối đi, nhìn tư6thế thân thiết của hai người, trong lòng dường như bị trúng một nắm đấm: “Nghiêm Phóng, là anh làm đúng không?!”

“Ha... là tôi làm ư? Con mẹ nó tôi bảo cậu tay nắm tay với người phụ nữ xấu xa này, rồi còn ép cậu bội ước với cô ấy à? Đã phạm sai lầm, còn không biết cảnh tỉnh, mà định đá cho ai nữa hả? Cậu giỏi đấy nhỉ!” “Không phải là như vậy, Dao Dao, cho anh một cơ hội5giải thích!” Sở Kiều tiến lên, đang định cướp người từ trong lòng Nghiêm Phóng ra.

Nghiêm Phóng như đã có sự chuẩn bị từ trước, nắm tay kéo Nhiễm Dao lùi lại sau, sau đó vung chân đá một cái vào bụng Sở Kiêu, “Mẹ kiếp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?!”
“Nghiêm Phóng, anh ức hϊếp người quá đáng!”

“Tôi cứ ức hϊếp cậu đấy...”

“Đừng quên, Dao Dao là bạn gái tôi, anh là cái thá gì?”

“Yên tâm.” Người đàn ông khẽ cười,3cánh môi hiện lên độ cong châm chọc, “Sau này không phải nữa rồi.”

Sắc mặt Sở Kiều thay đổi. Nghiêm Phóng cười hả hê, “Nhóc con, nghe không hiểu tiếng người à? Cậu đã... out!” “Vậy sao?” Ánh mắt xuyên qua Nhiễm Dao đứng phía sau Nghiêm Phóng, Sở Kiêu khẽ nói: “Anh muốn nghe em, chính miệng em nói.”

Thân hình cô gái lắc lư.

Ánh mắt Nghiêm Phóng tối đi, “Cậu dừng có mà không biết chừng mực như vậy...” “Câm mồm!” Mắt Sở Kiều đã đỏ ngầu lên, gần như gào thét, “Tôi và Dao Dao có thể nào cũng không liên quan gì đến anh!” “Không liên quan ư?” Nghiêm Phóng nhướng mày, trên mặt bỗng nhiên lướt qua nụ cười tà ác. Nhiễm Dao không hề đề phòng, loạng chang nghiêng người về phía trước, chợt rơi vào một vòng tay ấm áp, nụ cười ngang ngược trên mặt người đàn ông càng trở nên xấc xược hơn, cho đến khi cánh môi ào đến một luồng ấm áp.
Nghiêm Phóng...

Sao hắn lại dám?! Vung tay một cái... Bốp! Cái bạt tai giòn tan vang lên giữa màn đêm, tiếng động cơ, tiếng huýt sáo, tiếng trò chuyện, dường như đều đi xa dần, toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.

Nhiễm Dao cố nén cơn nghẹn ngào lại, ánh mắt quét qua Sở Kiều, rồi nhìn Nghiêm Phóng: “Các anh, đều như nhau cả.”

Nói xong, xoay người chạy đi, biến mất sau ngã rẽ góc đường. Nghiêm Phóng bất chấp trên gò má nóng hừng hực vẫn còn in một dấu tay nhàn nhạt, nhanh chóng phi thân lên xe, khởi động xe, đuổi theo hướng đó.

Sở Kiêu cất bước muốn đi, nhưng đã bị Phương Phương kéo tay lại, “Trước mắt với tình hình này, tốt nhất anh đừng gây thêm rắc rối nữa.” Vung mạnh tay người phụ nữ ra, đáy mắt Sở Kiêu không còn kiềm chế sự chán ghét nữa, dường như là nhận biết cô ta lại một lần nữa.
Phương Phương không hề quan tâm. Cô ta quá mức bình tĩnh, thậm chí còn quá ung dung.

“Bạn gái anh rất đẹp.” Cô ta nói một câu không hề liên quan, sau đó mới là trọng điểm muốn biểu đạt, “Nhưng đồng thời, cũng vô cùng yếu đuối. Người phụ nữ như vậy đã được định sẵn là không thể đi theo anh lên đỉnh cao cuộc đời. Trước khi anh tìm được đối tượng kết hôn mới, lời đề nghị vừa nãy của em vẫn có hiệu lực, anh, cứ suy nghĩ cho kỹ.” Nói xong, đạp giày cao gót chậm rãi bước đi.

Sở Kiêu đứng yên tại chỗ, ngây ngốc đứng nhìn theo hướng Nhiễm Dao biến mất. Một lúc sau, một bóng người lớn cao một mét tám mấy ngồi gục xuống bên đường, khóc lóc như một đứa trẻ.

Ri!

Rì rì!

Nhiễm Dao càng đi càng nhanh, nhưng xe của Nghiêm Phóng vẫn cứ đi theo phía sau không nhanh cũng không chậm. Cô cắn răng, thuận thế rẽ vào một con ngõ tối đen như mực.
Phịch!

Nghiêm Phóng đập một cái lên vô lăng, chửi thề một câu, rồi tắt máy. “Này! Anh dừng xe ở đây làm gì?!” Cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, giọng điệu không mấy thân thiện, “Anh không nhìn thấy biển báo to đùng đứng kia à?” Hình tròn, dấu x màu đỏ, biển báo cấm dừng.

“Cút ngay! Đừng có chắn đường!” “Ha... Thằng nhóc con này kiêu căng đấy nhỉ?” Viên cảnh sát giao thông xùy mạnh, dáng vẻ “ông đây không sợ”, bút vạch mấy đường viết ngay một tờ phiếu phạt, tiện tay ném vào trong xe, “Lái xe đi ngay!”

Nghiêm Phóng liếc nhìn vào con ngõ nhỏ kia, ở đó đâu còn bóng dáng Nhiễm Dao nữa?

“Shit!”

“Còn dám chửi thề nữa à?! Xuống xe ngay cho tôi...” Viên cảnh sát kéo người.

Nghiêm Phóng vốn dĩ đang giận, thấy vậy lập tức nổi cơn thịnh nộ.

Ngõ nhỏ sâu hun hút, nhìn không thấy đáy. Đèn đường cũ kỹ mờ nhạt, mạng nhện kết lại, càng làm hiện rõ vẻ cũ nát của con phố nhỏ. Nhiễm Dao chớp mắt, bỗng thấy chua xót.
Vết nước mắt đã khô khiến cô thấy dính dính hơi đau, bước chân khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau... Ngõ nhỏ tối đen, không một bóng người.

Cô thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, dứt khoát ngồi xuống lề đường, hai tay vòng qua đầu gối, co người lại thành một nhúm.

Dùng tư thế an toàn nhất khi ở trong bụng mẹ để tìm kiếm sự bảo vệ.

Két!

Phía sau cánh cửa gỗ kiểu cũ mở ra, trong màn đêm tĩnh mịch càng làm nổi bật sự âm u.

Nhiễm Dao ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của gã đàn ông trung niên kia. “Em gái ngoan ở đâu ra thế này?! Cút cút cút...”

Con ngõ nhỏ này vốn là một cái chợ cóc, ở giữa là con đường nhỏ rộng khoảng năm mét, hai bên là các sạp hàng bày sẵn, đều dùng cửa gỗ kiểu cổ cố định lại, đó là sạp hàng kiểu cổ có chốt gỗ và bậc cửa ở thủ đô.
Tầng dưới bán hàng, tầng trên để ở, bên trong còn có một cái sân sau, dùng để sinh hoạt hằng ngày. Đêm đến, người người nhà nhà đều cài chốt, cửa đóng chặt.

Trong con ngõ nhỏ trống vắng, lại cộng thêm ánh đèn mờ nhạt, đương nhiên trở thành chỗ bí mật, thường có những đám côn đồ đánh nhau ở đây và những kẻ nghiện ngập ghé thăm. Gã đàn ông trung niên vừa mở cửa ra, phát hiện ra có một cô gái ngồi trước cửa nhà mình, còn tưởng rằng là cô em nào làm việc không đàng hoàng.

Đang định đá đi thì cô gái tránh ra đằng sau, đứng lên, gương mặt ưa nhìn cũng lộ ra dưới ánh đèn. “Xin lỗi, tôi đi ngay đây.”

Thần sắc gã đàn ông trung niên thay đổi. Cô gái trẻ giống như một áng mây u buồn nở rộ giữa màn đêm, rụt cổ xuống hình thành một đường cong tuyệt đẹp, nhỏ bé đến mức khiến người ta thấy thương xót.
“Đợi đã...”

Nhiễm Dao nhíu mày: “Chú à?”

“Nửa đêm nửa hôm thế này, một cô gái như cô sao lại xuất hiện ở đây thế này? Nếu cô không chê bẩn thì vào nhà tôi ngồi một lát, uống cốc nước nóng được không?” Thái độ khác thường của gã đàn ông khiến Nhiễm Dao không khỏi cảnh giác, lùi về phía sau nửa bước, mơ hồ nảy lên sự đề phòng: “Cảm ơn, không cần đâu.” “Ai, tôi có lòng tốt thôi, cô vào nhà ngồi đi mà.”

Nói xong, đưa tay ra kéo Nhiễm Dao.

“Ông làm gì vậy?! Buông ra...” “Nể mặt mà còn không nghe à?! Bảo mày vào đây cơ mà?” Gã đàn ông lộ rõ vẻ hung ác, đôi mắt dữ tợn. “Buông ra! Cái đồ biếи ŧɦái nhà ông! Cứu tôi với...” “Mày vào đây cho tao!” Người đàn ông dùng sức, kéo cô vào trong.

Nhiễm Dao bám chặt lấy bậu cửa, hét lên kêu cứu.

“Cứ gọi đi! Có kêu đến rát cổ cũng không có ai đến đâu...”
Nhiễm Dao không biết mình có sức lực ở đầu ra, bám chặt lấy bậu cửa, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không thể để ông ta đắc ý được!

Khóe mắt cay cay, đầu mũi chua xót, nhưng vẫn cắn chặt môi, dường như muốn mượn động tác đó hòng mang lại cho cô sức mạnh chống chọi và dũng khí để cô tiếp tục kiên trì. “Dừng tay!” Một tiếng quát lạnh lùng, cùng với đó là tiếng bước chân dồn dập kéo đến. Gã đàn ông trung niên kia không ngờ lại có người lo chuyện bao đồng đến thế, lắc lư một cái, chớp mắt đã bị đổi phương quật ngã xuống đất. “Ui chao... mẹ kiếp, thằng nhãi nhép, thằng nhãi nhép nào đấy...”

Bốp bốp! Hai cái bạt tại hất qua, khiến tiếng chửi rủa im bặt lại. Hai đầu gối Nhiễm Dao đã mềm nhũn, bỗng nhiên cô bị ai đó siết lấy eo ôm vào trong lòng, hương vị vừa quen thuộc vừa xa lạ ào tới.
“Đừng sợ, có anh đây rồi...”

Tống Tử Văn vỗ lưng cô an ủi, lòng bàn tay ấm áp, mang theo ma lực khiến người ta thấy yên ổn.

Nhiễm Dao không thể nhịn nổi nữa, vùi người vào trong lòng anh, bao nhiêu nước mắt tích tụ đã lâu ào ra như suối.

“Ngoan... không sao rồi...” Liên tục vỗ về cô, sự an ủi không khiến người khác thấy phiền toái.

Trong lòng Tống Tử Văn dường như đang có một hòn đá khổng lồ đè lấy. Anh không nén nổi suy nghĩ, ban đầu, khi Nhiễm Dao tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, liệu cô có khóc lóc ấm ức như giờ phút này đây hay không? “Anh xin lỗi, Dao Dao... để em phải chịu ấm ức rồi.” Thái Dũng đuổi sát tới, thở hổn hển, khó khăn lắm mới đến được đây, đã nghe thấy Tống Tử Văn nói một câu nghe như tiếng thở dài khe khẽ. Anh ta thế mà lại nghe ra được sự nghẹn ngào không che giấu nổi chỉ trong một câu nói ngắn gọn như vậy. Không... Không đâu... Thị trưởng Tổng trong mắt anh ta, cao cao tại thượng, nước lửa không xâm phạm được, xưa nay chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối. Cho nên, người đang yên lặng nghẹn ngào đó sao có thể là anh được chứ?