Tái Sinh Hoàn Toàn: Ván Bài Lật Ngửa

Chương 329: Bây giờ không có tư cách ra lệnh cho tôi (1)



Đàm Hi không ngờ rằng, người đầu tiên đến tìm cô lại là Trương Như Thu, thím Hai của nguyên chủ...

Nói đến người phụ nữ này, cũng là một nhân vật lợi hại. Năm xưa dưới bàn tay của bà ta nguyên chủ sống phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực. Chớ có nhìn vào dáng vẻ xuân phong đắc ý của Nhâm Tĩnh bây giờ, khi còn nhỏ cũng giống như cô, bị Trương Như Thu giày vò đến chết đi sống lại.

Hai người hẹn gặp tại một quán cà phê. Trương Như Thu đến trước, ngồi tại chỗ đợi gần nửa tiếng. Đàm Hi mới đẩy cửa bước vào, dáng vẻ lười nhác.

“Nửa năm không gặp, bề ngoài không thay đổi, nhưng tính khí thì hơn nhiều đấy.”

Nếu như là Đàm Hi của trước kia hoặc là không nói gì, hoặc là khúm núm khụy lụy, thấy Trương Như Thu như chuột thất mèo. Nhưng mà bây giờ...

“Thím Hai cũng vẫn như xưa, nói câu nào câu đấy mang đầy gai nhọn.”
Trương Như Thu hơi lấy làm lạ, trước đây bà ta đã biết được từ con gái mình rằng tính cách Đàm Hi đã thay đổi hoàn toàn, vốn dĩ còn không cho là thật, bây giờ xem ra đúng là vậy thật. Thế nhưng, cũng chỉ vậy mà thôi, đứa trẻ không cha không mẹ lại còn không được dạy dỗ, bà ta vốn không coi ra gì.

“Đừng tưởng được gả vào gia đình giàu có rồi thì có thể bay lên cành cao, đừng có ra vẻ với tao! Quạ đen thì vẫn mãi là quạ đen, vĩnh viễn không biến thành chim phượng được đâu.”

Đàm Hi cười lạnh, đúng là không đợi được thật, vừa đến đã ra oai thị uy với cô rồi.

“Cái miệng thím Hai đúng là vẫn thối hoắc như vậy. Nhưng mà, nếu cháu là quạ đen, thì chẳng phải cũng ngụ ý là thím và cả Đàm thị cũng chẳng là cái thá gì hay sao? ”

“Ngụ ý? Mày cũng quá xem trọng bản thân mình rồi đấy.”
Ý cười trên môi Đàm Hi vẫn không đổi: “Trước kia nếu như không có Tần gia góp vốn đầu tư thì chỉ e Đàm Thị hôm nay sẽ chỉ còn là cái vỏ không. Trương Như Thu, bà còn có thể ngồi đây mà ra vẻ phu nhân gia đình giàu có được nữa hay không?”

“Mày!”

“Thím Hai đừng quá tức giận, cháu tin hôm nay thím hẹn cháu ra đây không phải chỉ đơn giản là để cãi nhau đúng không?”

Trương Như Thu hừ lạnh, “Chuyện tốt do mày gây ra mày còn có mặt múi nói nữa cơ à?”

“Nếu thím đến là để dạy dỗ tôi thì xin lỗi tôi không tiếp được.”

“Đàm Hi, mày thái độ này là thế nào hả? Tao là thím Hai của mày tao nói mày vài câu thì sao? Còn dám bật lại cơ à...”

“Trương Như Thu, bây giờ chỉ có hai chúng ta, còn tiếp tục giả bộ mãi có gì hay ho không? Có chuyện gì thì nói, không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
“Đứng lại!”

Đàm Hi dừng chân, nhưng cô không quay người lại.

“Ngay lập tức cắt đứt với Lục Chinh, quay về làm mợ Hai Tần của mày đi.” Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.

“Người Tần gia bảo thím đến đây à?” Đàm Hi ngồi xuống, “Để tôi đoán xem nhé, Lục Thảo, hay là Tần Tấn Huy?”

“Những chuyện này mày không cần biết, cứ làm như tao nói.”

“Dựa vào đâu chứ?” Đàm Hi thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo.

Trương Như Thu nhìn thấy dáng vẻ không biết xấu hổ của Đàm Hi, bỗng nhiên lửa giận bùng lên, “Nếu mày đã gấp rút muốn gả cho Tần Thiên Lâm, thì đã là con dâu của Tần gia, bây giờ lại dính dáng mập mờ với người đàn ông khác. Mày vứt hết mặt mũi của Đàm gia đi rồi à?”

“Đàm gia? Đàm gia còn có mặt mũi sao?”

“Mày!”

“Hơn nữa, chuyện của Đàm gia hôm nay có liên quan đến tôi hay sao?”
“Đừng quên mày cũng mang họ Đàm.”

“Thế thì sao chứ? Kể từ ngày thím và chú Hai dùng tôi để đổi lấy tiền vốn thì Đàm Hi đã không còn liên quan gì nữa đến Đàm gia rồi!”

“Hừ! Mày nói không liên quan là không liên quan được à? Bao năm nay ai nuôi mày ăn học? Vẽ tranh, đi học có cái gì không cần đến tiền không? Mày nói phủi sạch quan hệ là phủi sạch quan hệ, đúng là nuôi cò, cò mổ mắt.”

“Thím Hai đang có ý muốn tính sổ đấy à? Được thôi, vậy thì chúng ta tính toán cho rõ ràng. Sau khi ba mẹ tôi mất, vốn dĩ phải là do tôi thừa kế công ty, chú Hai lấy lý do tôi còn nhỏ, cướp đoạt quyền kinh doanh công ty, nghênh ngang tuyên bố tạm thời thay mặt tôi xử lý. Hay nói cách khác, về mặt pháp luật quyền sở hữu công ty là tôi, còn chú Hai chẳng qua chỉ là một người làm thuê cao cấp, bây giờ thím có còn nói là nuôi tôi ăn học nữa không?”
“Mày ăn nói linh tinh!”

“Nói linh tinh sao? Chằng lẽ người thừa kế công ty không phải là tôi à?”

Sắc mặt Trương Như Thu trắng bệch. Bà ta rất muốn nói là “không phải”, nhưng bà ta từng tận mắt nhìn bản di chúc đó. Đàm Hi mới là người thừa kế hợp pháp, còn chồng bà ta Đàm Tông Võ chỉ là tạm thời thay người thừa kế lo liệu cho công ty và sở hữu một phần bất động sản.

Tuy đã trải qua bao năm vất vả khổ cực kinh doanh, Đàm thị đã đường hoàng trở thành của vợ chồng họ, nhưng trên góc độ pháp luật, công ty đúng là của Đàm Hi.

“Cho nên, thím có tư cách gì để chỉ tay năm ngón trước mặt tôi hả, thím Hai thân mến?”

Trương Như Thu phản ứng lại, càng giận dữ hơn: “Nếu như không có chú Hai mày bao năm qua vất vả quản lý công ty thì Đàm thị có được quy mô như ngày hôm nay không? Bây giờ mày nói những chuyện này là muốn phủi sạch hết hay sao?”
“Không phải vậy, chú Hai có công lao ra sao, tôi đều ghi nhớ rõ từng chút một trong lòng. Nhưng còn thím Hai thì hình như hơi dễ quên, tôi chỉ nhắc nhở thím thôi.”

Hư... nhắc nhở hay là cảnh cáo? Trương Như Thu xịt mũi khinh thường.

“Nếu không có chuyện gì, thì tôi đi trước đây.”

“Đợi đã! Mày và Lục Chinh...”

“Thím Hai.” Ánh mắt Đàm Hi trầm xuống, “Tôi đã nói nhiều vậy rồi chẳng lẽ thím còn không hiểu hay sao?”

Trương Như Thu hơi ngây ra, hiểu cái gì chứ?

“Cho dù là thím hay là chú Hai, bây giờ hai người đều không có tư cách ra lệnh cho tôi phải làm gì, thím hiểu chưa?” Đàm Hi nói xong, cũng không thèm nhìn sắc mặt Trương Như Thu ra sao, đứng lên đi thẳng.

“Con nhóc chết tiệt! Thế nào cũng có lúc mày phải nếm mùi cay đắng...”

Sau khi Trương Như Thu rời khỏi quán cà phê liền đi thẳng tới công ty gặp Đàm Tông Võ, vừa đến cửa đã gặp Nhâm Tĩnh mặc đồng phục đứng đó.
“Dì Thu, sao dì lại đến đây?”

“Ờ, dì đến thăm chú.”

Ánh mắt Nhâm Tĩnh lóe lên, “Đúng lúc con cũng muốn lên trên đưa tập tài liệu, con đi cùng dì nhé?”

“Ừ, đi thôi.”

Hai người đi vào thang máy. Nhâm Tĩnh thấy bà ta cầm túi đựng đồ của quán cà phê liền tùy tiện hỏi: “Dì mang đồ cho chú à?”

Trương Như Thu gật đầu: “Cà phê của quán này khá ngon.”

“Chú chắc chắn sẽ rất vui.”

Trương Như Thu cười vô cùng ưu nhã, dáng vẻ người vợ hiền thục đảm đang: “Gần đây công việc có thuận lợi không con?”

Nhâm Tĩnh giữ nguyên nụ cười, cô ta đương nhiên biết Trương Như Thu đang có ý gì, “Dì yên tâm, bên cạnh chú rất sạch sẽ, tuy trên bàn rượu khó tránh khỏi vài trận gặp dịp mua vui, nhưng đều biết rõ chừng mực. Mấy phu nhân gia đình nhà khác đều đang âm thầm nghe ngóng xem dì ‘dạy chồng’ thế nào đấy ạ.”
Trương Như Thu cười rạng rõ, những điều không vui khi nói chuyện với Đàm Hi lúc trước đều vứt hết lại sau lưng. Đặc biệt là khi nghe đến câu “phu nhân gia đình nhà khác” tuy sắc mặt không mấy thay đổi, nhưng trong lòng đã cười đến nghiêng ngả.

Trong khi cô ta với Đàm Tông Võ vẫn đang qua lại với nhau, bà già này chỉ e vẫn còn quanh quẩn ở nhà. Cũng nhờ vào bản tính nghi thần nghi quỷ của Trương Như Thu, lại giao cho cô ta nhiệm vụ ở bên cạnh âm thầm giám sát Đàm Tông Võ, cứ thế còn thuận tiện cho họ thêm cơ hội cặp kè với nhau.

Đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn!

“Ở bên ngoài có quen không con?” Có được đáp án vừa ý, Trương Như Thu liền chuyển sang chuyện khác.

Nhâm Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu. Căn biệt thự rộng mấy trăm mét, sao lại không quen được chứ? Bây giờ cô ta đã hoàn toàn thoát khỏi Đàm gia, không cần phải khuất phục trước uy quyền của Trương Như Thu nữa, đúng là quá thoải mái. Đợi một thời gian nữa đón mẹ ra ngoài ở, cô ta có thể lật bài ngửa với mụ già này rồi.
Nghĩ vậy, Nhâm Tĩnh không khỏi cong khóe môi lên.

Nhưng Trương Như Thu không hề phát hiện ra.

Tinh.

“Dì Thu, đến nơi rồi.”

“Ừ, dì đến văn phòng, con làm việc đi.”

Nhâm Tĩnh gật đầu, cầm tài liệu đi.

“Tông Võ, ông có đang bận không?” Trương Như Thu đẩy cửa bước vào.

Đàm Tông Võ năm nay bốn mươi tám tuổi, do bảo dưỡng tốt nên vẫn khỏe mạnh như cũ, cho nên nhìn chỉ như đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang ở vào thời kỳ đỉnh cao của đàn ông, bên cạnh không thiếu đám tiểu yêu tinh vây quanh, nhưng điều kiện của Trương Như Thu cũng không tồi, lại có đủ thủ đoạn mánh khóe, cho nên hai người trông có vẻ vẫn rất ân ái.

“Bà đến rồi à, ngồi đi, nói chuyện thế nào rồi?”

“Tôi mang cà phê đến cho ông đây.” Trương Như Thu đưa cà phê, rồi ngồi xuống đối diện ông ta, “Đừng nhắc đến nữa, con nhóc chết tiệt đó không hiểu quy củ gì hết!”
“Chẳng phải đã nhắc bà nói chuyện tử tế sao?”

Trương Như Thu trừng mắt: “Sao tôi lại không nói chuyện tử tế? Ông không nhìn thấy dáng vẻ nghênh ngang hống hách của con nhóc đó đâu. Cuối cùng nó còn dám lấy quyền thừa kế công ty ra để nói!”

“Cái gì?!” Đàm Tông Võ như con mèo bị giẫm trúng đuôi, đứng bật dậy.

Trương Như Thu kể lại những gì Đàm Hi đã nói ở quán cà phê, đương nhiên không quên thêm mắm thêm muối vào.

“Nó nói vậy thật à?”

“Hư, chẳng lẽ tôi lừa ông à? Đứa cháu gái này của ông giỏi lắm. Chúng ta nuôi dưỡng nó bao nhiêu năm cũng coi như là trọn nghĩa vẹn tình rồi, tôi khuyên ông nên tính toán sớm đi thì hơn.”

Đàm Tông Võ bình tĩnh lại, ánh mắt khi sáng khi tối bất định.

“Nhiệm vụ cấp bách lúc này là phải vỗ về Tần gia, phải bắt nó cắt đứt quan hệ với Lục Chinh!”
Nhưng Trương Như Thu không cho là vậy, “Tông Võ, chuyện này chúng ta phải suy nghĩ cho kỹ.”

“Ý bà là gì?”

Ánh sáng tinh quái lóe lên trong đôi mắt người phụ nữ: “Đầu tiên, có cắt đứt được hay không không phải do một mình Đàm Hi quyết định được. Chưa nói đến việc thái độ nó kiên quyết như ngày hôm nay, cho dù nó chịu nghe chúng ta thì liệu Nhị gia kia có dễ dàng thu tay lại hay sao? Ông đã quá coi thường ham muốn chiếm hữu của một người đàn ông rồi, huống hồ còn là người đàn ông như Lục Chinh. Cho dù hắn ta muốn chia tay với Đàm Hi, thì nguyên nhân cũng tuyệt đối không thể là vì bị uy hϊếp từ phía Tần gia được.”

Đàn ông càng thành công thì càng kiêu ngạo, sự uy nghiêm càng không cho phép bị người khác xâm phạm.

“Thứ hai, giữa hai người đàn ông Lục Chinh và Tần Thiên Lâm, cho dù Đàm Hi ở bên ai thì đối với chúng ta cũng đều có lợi, nếu như là Lục Chinh có lẽ còn tốt hơn nữa. Phải biết rằng, Tần Thiên Lâm chỉ là cậu Hai nhà họ Tần, còn Lục Chinh nắm quyền của cả Lục thị, phía sau còn có hai ngọn núi Bàng Lục. Cũng không trách được con nhóc chết tiệt kia lại chọn hắn...”
Đàm Tông Võ có vẻ đang suy tư: “Lục gia đúng là có thực lực hơn Tần gia, nhưng nay lợi ích của chúng ta liên quan trực tiếp đến Tần gia, làm như vậy chỉ e không ổn lắm...”

“Thế thì có gì khó chưa? Bề ngoài cứ tỏ vẻ bám chắc chân Tần gia, rồi âm thầm kết giao với Nhị gia, nếu con nhóc chết tiệt đó thực sự trở thành bà Lục, thì chúng ta còn sợ thiệt thòi nữa hay sao?”

“Có lý lắm!”

Trương Như Thu khẽ thở dài, đôi mắt buồn vô cớ: “Cũng không biết con nhóc chết tiệt kia sao lại may mắn thế, một Tần Thiên Lâm, còn thêm một Lục Chinh, đều là rồng phượng cao quý...” Vi Vi của bà ta còn tốt hơn cô ta mấy nghìn lần, nhưng lại khó có được cơ hội như vậy. Chẳng lẽ đúng là “ông trời sắp đặt” hay sao?

Chuyện tốt gì cũng đều do con nhóc chết tiệt kia chiếm hết. Năm xưa nếu rơi vào Vi Vi, nay đã được gả vào gia đình giàu có, thậm chí rất có khả năng trở thành người phụ nữ của Lục Chinh, cho dù chỉ là một tình nhân, nhưng cũng đủ khiến cho người ta ngưỡng mộ!
Đó là Nhị gia đấy, con rùa vàng to thế nào chứ...

Ngoài cửa, Nhâm Tĩnh nghe hết những lời hai người nói chuyện. Đàm Hi lại có quan hệ với Lục Chinh ư?!

Cô ta cuộn chặt nắm đấm, trong mắt hiện rõ sự đố kỵ, một số suy nghĩ không hẹn mà y hệt như Trương Như Thu. Dựa vào đâu mà một hình Đàm Hi chiếm hết bao nhiêu chuyện tốt, được những người đàn ông này ưu ái chứ?

Nhưng nghĩ lại thì, cũng chỉ là kẻ làʍ ŧìиɦ nhân không danh không phận mà thôi, mang cái danh bẩn thỉu ấy liệu còn có thể kiêu căng được đến khi nào chứ?

Nhưng cô ta lại quên rằng, bản thân cô ta cũng chỉ là tình nhân!