Khó khăn lắm mới qua được ba giây, các sinh viên trong lớp bắt đầu chụm đầu ghé tai bàn tán.
Hàn Sóc dùng khuỷu tay huých lên vai cô, khẽ hỏi: “Sao cậu không kể chuyện này?”
“Éc... Quan trọng thế à? Tớ chỉ nghĩ nó là một cuộc thi bình thường thôi.”
Khóe môi Hàn Sóc co giật điên cuồng: “Bà chị ơi, cho em xin đi, đây là cuộc thi cấp quốc gia đấy, người đoạt giải vàng hàng năm có thể nhận được cơ hội đi du học ở học viện mỹ thuật hoàng gia Anh, hơn nữa còn hoàn toàn miễn học phí đấy.”
Đàm Hi chắt lưỡi: “Nghe có vẻ không tồi đâu.”
“Đâu chỉ là không tồi.”
“Phản ứng của mọi người có phải hơi lớn rồi không?”
Hàn Sóc nhìn cô bằng ánh mắt quái dị: “Cuộc thi này được báo danh theo đơn vị cấp trường.” “Thì sao?”
“Mỗi trường học chỉ có năm suất, cho dù là Học viện Mỹ thuật Q hay Đại học Mỹ thuật Trung ương đều cũng chỉ có năm người được tham dự thôi.”
“Hà khắc thế cơ à?” Mắt Đàm Hi lộ ra vẻ kinh ngạc, cô còn tưởng chỉ cần muốn tham gia thì ai cũng có thể báo danh chứ.
“Theo quy củ từ trước tới nay của đại học T thì năm suất này cơ bản đều giành cho sinh viên năm ba và năm tư, không ngờ một con gà năm nhất như cậu cũng có thể chen vào, có khi mọi người đang ghen ghét trong lòng ấy chứ!”
Quả nhiên...
“Tại sao cậu ta lại được tham gia thi đấu? Tớ cũng muốn đi!”
“Đúng thế! Tớ nghe nói đàn chị Văn của năm ba vì có được suất tham dự này mà đã chuẩn bị suốt cả một năm trời, thường xuyên thức đêm sáng tác ở phòng vẽ tranh, vất vả lắm mới có được cơ hội. Đàm Hi mới chỉ năm nhất, có tư cách gì mà so với đàn chị Cao Văn chứ ạ?” “Giáo sư Phạm quá bất công!”
“Cũng không thể nói thế, bản lĩnh phác họa của cậu ta thực sự tốt mà.”
“Có tốt thế nào cũng so được với đàn chị Cao Văn sao?”
Nam sinh kia không đáp.
“Đám đàn ông thối các cậu chỉ biết nhìn mặt, nông cạn!”
“...”
Phạm Trung Dương cho mọi người thời gian bàn tán chán chê, sau đó ho lên hai tiếng, đưa tay ra yêu cầu mọi người an tĩnh lại.
Rất nhanh, lớp học lại quay lại trạng thái yên lặng.
“Tôi thấy hình như các em có ý kiến gì phải không?”
“Giáo sư, tại sao lại chọn Đàm Hi ạ?” Một nữ sinh lùn, mặt đầy tàn nhang đứng lên, giọng cực kỳ chua ngoa, gần như đang chất vấn.
Đàm Hi nhướng mày.
Hàn Sóc cười lên một tiếng: “Thấy chưa, quả bí đỏ nhỏ kia nổi bão rồi kìa, muốn bắt bẻ cậu. Chậc chậc...”
Quả bí đỏ nhỏ có tên thật là Thái Ngữ, dung mạo bình thường, cũng được tiếng là chăm chỉ nghiêm túc, gần như chẳng thấy cô ta ra ngoài chơi bời bao giờ, ở chung với bạn cùng phòng khá lạnh nhạt, những nơi thường tới nhất là phòng vẽ tranh, căng tin và thư viện. Nghe nói tối về tới phòng ngủ rồi vẫn còn bật đèn học tiếp, thức đêm làm bài, dần dần liền có biệt danh “con mọt sách” ở trong khoa. Hơn nữa cô ta khá lùn, tính lại đanh đá, mọi người rất không khách khí tặng cho cô ta thêm mấy biệt hiệu khác như “Võ Đại Lang”, “Một mét ba” vân vân, trong đó được gọi nhiều nhất vẫn là “quả bí đỏ nhỏ“.
Ngày thường ra sức phấn đấu, thể hiện sự tích cực trước mặt thầy cô, ra sức tranh thủ đủ mọi cơ hội, nhưng giờ Phạm Trung Dương lại độc đoán “nâng” Đàm Hi lên cao, tất nhiên cô ta sẽ cảm thấy không cam lòng rồi.
Dù sao, có rất nhiều người không phục, nhưng mà Thái Ngữ này lại cố xông lên làm chim đầu đàn.
Có điều, mọi người đều im re, chỉ có cô ta cảm thấy bất bình, không nuốt trôi cơn tức này được. Một người đã lên tiếng, mọi người liền hưởng ứng theo.
“Đúng thế, tại sao lại là Đàm Hi chứ ạ?”
“Giáo sư, dù sao thì thầy cũng phải cho mọi người một lý do hợp lý đi chứ?”
“Nếu không bọn em đều cảm thấy không phục...”
Nghe mọi người tranh nhau đòi “công lý”, ánh mắt của Phạm Trung Dương hơi lướt qua Đàm Hi. Cô nhóc kia lại coi như chuyện chẳng liên quan tới mình, còn có vẻ chờ xem náo nhiệt làm ông cảm thấy tức không chịu được.
“Ôi, nhìn ánh mắt của ông giáo Phạm như chỉ muốn nuốt chửng cậu kìa!” Hàn Sóc vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
“Yên tâm đi, ánh mắt chưa gϊếŧ nổi tớ đâu.”
“...” Da mặt dày thật.
Chuyện ngày hôm nay, nếu là người biết xấu hổ và thẹn thùng thì có khi đã tuyệt vọng ngay tại chỗ rồi, chẳng qua Đàm Hi là một hòn đá cứng rắn, đừng nói là mấy câu nghi ngờ vớ vẩn, cho dù có người muốn dùng tay chân thì cô nàng cũng có thể xắn tay áo lên đánh gϊếŧ đến chết với đối phương ngay. Cô nàng này trời sinh đã tàn nhẫn rồi, Hàn Sóc thầm nghĩ như thế.
“Giáo sư Phạm, nếu Đàm Hi có thể thì tại sao em lại không thể chứ?” Thái Ngữ ngẩng cao đầu như một con chim công kiêu ngạo.
Đáng tiếc, chim công cái thì không thể xòe đuôi, cho dù tạo dáng õng ẹo như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể đẹp hơn được.
“Em thật sự muốn biết nguyên nhân sao?” Phạm Trung Dương nhìn cô ta, trong mắt hiện lên sự không vui.
Thái Ngữ siết chặt nắm tay: “Vâng!”
Đàm Hi lắc đầu, thu hồi ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Thái Ngữ: “Thật nể phục dũng khí của cô ta.” Nhưng cũng chỉ có một tí “dũng khí” ấy mà thôi.
Gϊếŧ người không cần dũng khí sao?
Phạm tội không cần dũng khí sao?
Thế nên, rất nhiều thời điểm dù có dũng khí cũng chưa chắc có thể thành công, bởi vì thiếu mất thực lực tương xứng với nó. Thế giới này trước giờ luôn phải nói chuyện bằng thực lực.
Bạn có thể điên cuồng, nhưng tiền đề là bạn phải có tư cách để điên cuồng mới được.
Phạm Trung Dương nhìn cô ta thật sâu, đổi lại vẫn là ánh mắt quật cường, cố chấp và đầy oán giận của Thái Ngữ.
Ông đã cho cô ta cơ hội rồi.
Khi giáo sư Phạm vốn dĩ không nói gì từ lúc tranh chấp bắt đầu liền lấy ra từ trong kẹp tài liệu hai bức phác họa, lớp học lập tức yên tĩnh lại.
“Như các em đều thấy đây, hai người này ai cao ai thấp, có ai có thể đứng lên phát biểu cảm nghĩ cá nhân được không?”
Không ai trả lời.
“Em đi.” Phạm Trung Dương tùy tiện chỉ một người.
Nam sinh ngồi ở bàn đầu tiên bị gọi ghé sát lại nhìn, còn thuận thế đẩy gọng kính lên, nhanh chóng đưa ra kết luận: “Bên trái tốt hơn.” Phạm Trung Dương liên tiếp hỏi mấy sinh viên và đều có được đáp án tương tự.
“Thái Ngữ, em thì thấy thế nào?”
Sắc mặt quả bí đỏ nhỏ đỏ bừng, bởi vì bức bên phải là tác phẩm của cô ta.
“Sao không nói gì hả?”
“...”
Phạm Trung Dương cũng không ép cô ta, dù sao cũng là sinh viên của ông cả.
“Bên trái là bài tập nghỉ đông của Đàm Hi, còn bên phải là của Thái Ngữ, lý do này đã đầy đủ chưa?”
Không ai đáp lời.
“Nếu không đủ, vẫn còn một cách nữa.” Phạm Trung Dương đi thẳng từ trên bục giảng xuống trước mặt Thái Ngữ: “Nói cho mọi người biết, em vẽ bức tranh này trong bao lâu?”
“... Ba tiếng.”
“Đàm Hi thì sao?”
“Ồ, ba mươi phút ạ!” Nhẹ nhàng, bâng quơ.
“Cậu lừa ai chứ hả?” Thái Ngữ là người đầu tiên không phục.
Quá nhục nhã người ta!
Đàm Hi bĩu môi: “Cậu vẽ mất ba giờ nhưng không có nghĩa là người khác cũng mất ba giờ đâu.” “Mọi người có tin được không? Ba mươi phút phác họa xong một bức tranh, cậu nghĩ cậu là thiên tài chắc?” Cô ta cười lạnh, trong mắt tràn ngập sự xấu hổ, giận dữ và oán hận.
“Đúng thế, nghe quá ảo. Cho dù không chú ý tới ánh sáng và đường cong, tùy tiện vẽ một món đồ cũng không thể nhanh như thế chứ?” Hơn nữa, bức vẽ trong tay trái của Phạm Trung Dương cho dù là đổ bóng hay tỉ lệ đều gần như hoàn mỹ.
“Tớ cũng không tin...”
Đàm Hi nghe mọi người lên tiếng nghi ngờ mình cũng không giận, chỉ “ồ” một tiếng: “Có cần tôi chứng minh ngay tại chỗ không?”
Phạm Trung Dương cười vui vẻ, hiển nhiên đã đoán trước được tình huống này, những người khác thì đều tỏ vẻ không tin, mắt đều trợn to.
“Thật hay giả?”
“Cậu ta quá vênh váo rồi!”
“Tớ lại cảm thấy cậu ấy thật sự có khả năng đó đấy, đâu phải ai cũng có dũng khí làm kiểm tra ngay tại chỗ đâu chứ!”