Đàm Hi mơ thấy một giấc mơ, cô chạy đến Bắc Cực bơi lội, kết quả bị gấu đuổi theo. Lục Chinh lái máy bay từ trên cao xuống, vớt cô khỏi dòng nước đóng băng, nhưng con gấu kia lại đột nhiên nói một câu tiếng người: “Cô trở về đây!”
Giây phút mở mắt ra, trần nhà đập vào mắt, hoa văn lạ lẫm khiến cô cảm thấy luống cuống.
Vươn vai, vén chăn ngồi dậy, 6 giờ 15 phút.
Rẹt...
Kéo rèm cửa ra, cả thành phố đang đắm mình trong ánh nắng sớm mai, ở phương xa sương mù vẫn còn giăng lối, một ngày mới lại bắt đầu.
Trong tủ có đặt một bộ váy công sở, là mẫu thời trang xuân hè mới nhất của hãng Brunello Cucinelli, lần trước khi cùng đi dạo phố với Hàn Sóc thì nhìn thấy, thế là tiện tay mua về, sau khi đem đi giặt khô thì vẫn luôn để trong công ty, lần này có cơ hội sử dụng rồi. Tuy rằng có hơi chút khác biệt với đồ tây truyền thống, nhưng chất liệu len cashmere màu xám sậm giúp tăng thêm phần trang trọng, rất phù hợp với môi trường làm việc.
Bước ra khỏi phòng nghỉ, Đàm Hi gọi bữa sáng, sau đó bắt đầu xem phương án sơ bộ Linda giao vào hôm qua.
Khi bữa sáng được giao tới, Đàm Hi đã xem xong đại khái.
“Đặt lên bàn trà là được rồi”
Đóng văn kiện tại, đã có dự tính sẵn. Xét về tổng thể thì cấu trúc kế hoạch và lối tư duy không có vấn đề gì, tiếp sau đây phải xem công tác hoàn thiện có làm đến nơi đến chốn hay không.
Ăn xong bữa sáng, 7 giờ 15 phút.
Đàm Hi vứt hộp thức ăn đi, lúc đi ngang qua phòng trà nước sẵn tiện pha một ly trà xanh cho bản thân.
8 giờ, Lưu Diệu vào làm.
Cậu trai trẻ hơn 20 tuổi mặc một bộ đồ tây, khiến vóc người trông càng thêm cao ráo, “Chào buổi sáng, Đàm Tổng.” “Tối hôm qua ngủ không ngon?” Có thể do làn da anh ta trắng, nên quầng thâm ngay mắt trông rất nổi bật.
“... Cũng được”
“Cố gắng làm việc là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe.”
Cô là người từng trải, mạng cũng đã mất rồi, thì còn nói gì đến sự nghiệp nữa?
“Ừ, tôi sẽ chú ý.”
“Ngồi. Tôi đã xem qua bản kế hoạch Linda giao...”
“Đứng cũng như nhau.”
Đàm Hi nhìn anh ta với một ánh mắt kỳ lạ: “Rất nóng?”
“Cũng... cũng tạm”
“Sao anh lại đỏ mặt?”
“...”
Văn phòng chìm vào trong một sự im lặng kỳ quái.
Liên tưởng đến quầng thâm nổi bật ngay mắt và phản ứng thà đứng chứ không chịu ngồi, Đàm Hi bỗng nhiên hiểu ra. Cái gì ấy nhỉ, đây chính là nhu cầu sinh lý bình thường.
“Anh đứng thì cứ đứng đi, lúc nãy nói đến phương án sơ bộ Linda giao lên, ý của tôi là...” 8 giờ 30 phút, mọi người lục tục đến đông đủ.
“9 giờ mở cuôc họp, thông báo với mọi người.”
“Được.”
...
Một buổi sáng trôi qua trong bận rộn. Buổi trưa Dương Thuyền và Châu Miễn phụ trách gọi cơm cho mọi người, là một nhà hàng không thua kém gì với Như Ý Lầu.
“Nếu cứ ăn tiếp như thế, chắc tôi phải béo lên cân rưỡi mất.”
“Dinh dưỡng của cả tháng được cung cấp đủ trong vài ngày này rồi, hôm qua là cá, hôm nay là gà, chậc chậc...”
“Mấy người đó, ăn nhanh đi, ăn xong thì làm việc, hỗ trợ tiêu cơm!”
“Chị Dương Thuyền, chị và Châu Miễu đều sắp thành đốc công rồi, còn cần chuẩn bị roi da giúp hai người không, rảnh rỗi thì quất vài cái?”
“Cậu cứ chọc ghẹo chúng tôi đi! Dù sao cũng không nói lại được cậu...”
“Đúng rồi, bộ đồ Đàm Tổng hôm nay mặc là của Brunello Cucinelli phải hông? Xa xỉ theo kiểu cực kỳ khiêm tốn, chất liệu len cashmere khi sờ vào không quá mềm. Bây giờ tôi càng ngày càng chờ mong luận công ban thưởng của 10 ngày sau! Hề hề...” “Này, trên mạng có báo giá! Chiếc áo đó có giá 5 con số đấy, Đàm Tổng của tôi lợi hại quá...”
“Ít ra cũng nói lên được chủ của chúng ta có tiền! Đại gia ngầm”
6 giờ chiều, Đàm Hi tuyên bố có thể tan ca đúng giờ, mọi người vẫn còn chậm chạp chưa phản ứng lại kịp.
“Không tăng ca?”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý treo đèn chiến đấu rồi...”
Sau tiếng thổn thức, nụ cười đồng loạt xuất hiện trên khuôn mặt của mọi người, cho dù thế nào, có thể tan ca đúng giờ là chuyện tốt nhất.
“Đàm Tổng vạn tuế!”
“Cảm ơn Đàm Tổng!”
“...”
Đàm Hi ra dấu kêu mọi người yên lặng, “Tôi tin rằng mọi người đều không muốn nghe tin tiếp theo, nhưng không thể không nói.”
Mọi người nhìn nhau.
“Trải qua điều tra, nội bộ công ty chúng ta quả thật có nội gián, là kẻ đầu sỏ gây nên việc rò rỉ phương án lần này!” Đàm Hi nói từng chữ một, tầm mắt nhìn lướt qua tất cả mọi người, rồi dừng lại ở một nơi nào đó. La Vũ Văn né tránh theo bản năng, tay phải bất giác run lên.
“Này, anh, nước nóng trong tay anh bắn ra cả rồi, không nóng à?”
“Xin lỗi, trượt tay, có bắn vào người cô không?”
“Không có, không có. Anh xem tay anh đỏ lên hết rồi kìa, tôi đi tìm băng dán cá nhân cho anh nhé...”
“Không cần phiền phức thế đâu,“
“Không phiền! Trong ngăn kéo của tôi có nhiều lắm!”
“Vậy... cảm ơn nhé!”
“Khụ, đều là đồng nghiệp khách sáo như thế làm gì?”
Đàm Hi vừa dứt lời, không khác gì như vứt một quả bom nặng ký ra.
“Nội gián? Sao có thể được?”
“Nghe cách nói của Đàm Tổng, hình như đã nắm được chứng cứ rồi.”
“Rốt cuộc là kẻ khốn nào ăn cháo đá bát vậy, hại mọi người thê thảm thế này!”
“...”
La Vũ Văn vuốt ve miếng băng dán cá nhân trên tay, ánh mắt u tối.
Nhưng Đàm Hi lại nói tiếp... “Đoạn băng ghi hình bị xóa đã được khôi phục lại, ai động vào tủ bảo hiểm, trong lòng người ấy tự biết rõ. Nể tình anh chị cũng làm việc cho tôi một khoảng thời gian, tôi sẽ không vạch trần anh chị ngay tại đây để tránh anh chị rơi vào tình thế khó xử. Sau khi tan ca chủ động ở lại nói cho rõ ràng, nếu không chúng ta sẽ gặp nhau ở Cục Cảnh sát, không truy vấn tội danh tiết lộ bí mật doanh nghiệp của anh chị thì hai chữ “Đàm Hi” này của tôi sẽ viết ngược lại!”