Lục Chinh trực tiếp đưa tay ra ôm Đàm Hi vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn thật sâu thật dài,
Đàm Hi cong môi, kiễng chân lên đáp lại.
Hai người triền miên dây dưa, mãi không tách nhau ra.
Trong mắt nữ MC ánh lên sự khó xử, giống như bị bạt tại một cái thật đau.
Hôn xong, Lục Chinh nhìn cô ta như xem một vở hài kịch, nhưng bàn tay đặt trên eo Đàm Hi lại càng siết chặt hơn.
Anh nói, “Người phụ nữ của ông đây không đến lượt cổ bình phẩm”
Nói xong, mở cửa xe ra để Đàm Hi ngồi vào, sau đó vòng sang bên kia, khởi động xe đi.
Chiếc Land Rover cao lớn vọt đi, để lại nữ MC thẫn thờ đứng đó hít khói xe.
“Sức hấp dẫn của Lục tổng không hề nhỏ đấy, bản lĩnh trêu ong ghẹo bướm càng ngày càng lớn rồi thì phải?”
“Ăn nói đàng hoàng”
Đàm Hi bĩu môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Chinh dở khóc dở cười, “Đúng là một hũ giấm chua..”
“Em ghen đấy, thì sao nào?”
“Anh sợ em rồi, đã được chưa?”
Đàm Hi hừ hừ, cô không nói gì, tuy nói rằng thả tin trên đời này có ma cũng đừng tin miệng lưỡi đàn ông, nhưng không thể phủ nhận rằng những lời nói ngọt ngào lúc nào cũng cực kỳ dễ nghe.
Cho dù anh không sợ cô thật, nhưng có thể nói ra được những lời nói như vậy, Đàm Hi cũng thấy rất cảm kích.
Lục Chinh: “Bữa tối em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được”
Hai người đi ăn món Thượng Hải, Đàm Hi không hứng thú lắm, bởi vì đồ Thượng Hải quá ngọt.
Vừa về đến nhà, đã bắt đầu kêu đói, “Đại Điểm Điểm, anh nấu cho em bát mì đi?”
Lục Chinh đành phải lết vào nhà bếp.
Hai mươi phút sau, bát mì trứng cà chua được mang lên. Đàm Hi cảm thêm một cái bát không, lấy ra một nửa đưa cho anh, “Đủ không?” “Anh không đói”
“Vậy thì anh cũng phải ăn với em một chút chứ?”
“.” Sau đó, Nhị Gia nấu mì xong lại thành người ăn cùng cô.
Đàm Hi: “Sao anh lại làm giám khảo vòng chung kết cuộc thi đó?”
Lục Chinh: “Trưởng ban giám khảo mời anh”
Đàm Hi: “Sao lúc trước không nói với em?”
Lục Chinh: “Em có hỏi đầu. Huống hồ, em cũng đầu nói cho anh biết là sẽ đi xem”
Đàm Hi: “.” Anh cũng không hỏi mà.
Lúc này hai người mới phát hiện ra, phương thức giao tiếp của hai người hình như có chút vấn đề. Còn về nguyên nhân, rất đơn giản... Hai người đều là người cực kỳ độc lập, làm gì cũng không có thói quen trao đổi trước.
Đàm Hi ăn một miếng mì, mặt mày cong cong, “Sau này nếu có chuyện như vậy em sẽ nói với anh trước.
“U!”
“Còn anh thì sao?” Để đổi lại, nếu có chuyện gì có phải là anh cũng nên kịp thời báo cho em biết không? “Nhóc con, còn nhỏ mà cứ quản nhiều chuyện làm gì?”
“Còn nhỏ?!” Đàm Hi trừng mắt, vô thức sở ngực, “Tối qua ở trên giường anh đâu có nói thế này.”
“.” Rõ ràng là đang thảo luận vấn đề lớn nhỏ mà, sao lại biến thành cố ý trêu chọc anh rồi? Cô nàng Đàm cảm thấy mình rất mơ màng, oan như tên mập hơn 150kg.
Lục Chinh: “Em định lúc nào về trường?”
Đàm Hi nhíu mày, thoáng chốc phong tình vạn chủng: “Đại gia, anh nỡ lòng nào đuổi em đi hả?”
“.. Không nở”
Tuy nói vậy, nhưng trước khi đến đây Đàm Hi đã định sẵn ngày về. Muộn nhất là ngày mai có phải về trường rồi.
Sau khi giải quyết xong sự cố đột xuất bến Thịnh Mậu, Đàm Hi không dám trốn học thêm nữa. Một là, lớp chuyên ngành đã bắt đầu tiếp xúc đến phần tranh sơn dầu, không thuận buồm xuôi gió như phần vẽ phác họa, Đàm Hi không dám lơ là.
Hai là, có lẽ là do gần đây cô trốn học quá nhiều lần, cho nên ông giáo Phạm đã bắt đầu để ý đến cô rồi.
Dù sao cũng là ân sự của mình, Đàm Hi dù có ngông cuồng ngạo mạn thế nào thì cũng vẫn phải tôn sư trọng đạo. Nếu không lão Phạm còn phải quỷ trong góc phòng khóc ngất ấy chứ?
Nhưng đáng tiếc, ngày hôm sau Đàm Hi không lên được tàu cao tốc về Tân Thị như kế hoạch, bởi vì Hứa Nhất Sơn mang đến tin tức, nói Phi Tử sắp kết hôn, tiệc rượu được tổ chức đúng vào ngày hôm nay.
Dù sao cũng có quen biết nhau, không vì hắn đã từng làm việc cho cô, cũng phải làm chuyện xứng với tiếng “chị Đàm” người ta gọi cổ thật lòng. Cho nên, Đàm Hi quyết định đến tiệc rượu. Lục Chinh đã đi làm rồi, trước khi đi, Đàm Hi làm theo lời hứa với anh ngày hôm qua, nói chuyện này cho anh biết.
“.. Em đã mua vé chuyến sớm nhất sáng mai rồi, thời gian vừa kịp để lên lớp học tiết ba, bốn”
“Đi đường nhớ chú ý an toàn, sau khi kết thúc nhớ về sớm đấy.”
Đàm Hi vội vàng đuổi anh đi, “Em biết rồi biết rồi, anh đi làm đi.”
Đúng chín giờ mười lăm, cổ và Hứa Nhất Sơn gặp nhau ở điểm hẹn.
Phì Tử lấy số tiền lợi nhuận cuối cùng của sòng bạc, mua một căn nhà hơn một trăm mét vuông ở khu vực phồn hoa trong trung tâm thành phố. Cả căn nhà có năm phòng, còn được tặng thêm một nhà kho để xe. Bởi vì là nhà có sẵn, cho nên có được chia khóa là bắt đầu chỉnh sửa được ngay.
Nay người nhà hắn đều đã dọn đến đây ở. Gian hàng vẫn tiếp tục kinh doanh, nhưng hai vợ chồng thêm mập đã không còn liểu mạng như trước kia nữa, đã qua hơn nửa đời người, cuối cùng cũng được nở mày nở mặt. Đàm Hi hỏi han công việc hiện nay của Phi Tử.
Hứa Nhất Sơn cười ha ha: “Thằng nhóc đó đã mở một cửa hàng kim khí, mặt tiền đã có rồi, chỉ cần bỏ tiền nhập hàng là mở được cửa hàng. Nghe nói bây giờ làm ăn càng ngày càng phát đạt, còn định mở thêm chi nhánh nữa.”
Không ngờ Phì Tử lại là người ổn định trước tiên trong số họ, cũng có lẽ là vì “người ngốc có phúc của người ngốc”
Nếu như ban đầu không gặp Đàm Hi ở sạp hàng đó thì có lẽ hôm nay đã là một cảnh tượng rất khác.
Hắn sẽ không muốn đi học lớp học ban đêm; Phì Tử sẽ không có tiền mua nhà, còn anh Hoán sẽ không được nhìn thấy số tiền đánh bạc chảy vào túi mình như nước, cũng sẽ không để mặc cho dã tâm nảy nở, đi lên con đường đao quang kiếm ảnh không có đường về.
Đương nhiên, A Phi vẫn là tên lưu manh lắm thủ đoạn, có lẽ sẽ bị đánh, nhưng sẽ không chết chìm dưới sống, từ đó vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.