Tham gia xong hôn lễ, Đàm Hi đã trở về Tân Thị vào sáng sớm ngày hôm sau.
Cũng may là không bỏ lỡ môn chuyên ngành của Phạm Trung Dương.
Cuộc sống lại trở về quy luật bình thường. Chớp mắt, hết tháng năm, tháng sáu nóng bức đã tới. “O...”
Che miệng xông vào trong phòng vệ sinh, Đàm Hi nhoài người trên bồn rửa mặt, ói đến nỗi trời đất u ám.
Nhiễm Dao đưa khăn giấy cho cô, mắt lộ vẻ lo âu: “Đấy đã là lần thứ 3 trong sáng nay rồi, chắc chắn không cần đến bệnh viện ư?”
Đàm Hi đang súc miệng, nghe vậy, vẫy vẫy tay tỏ ý không hề gì.
“Vậy... đến trạm y tế trường lấy tí thuốc không?”
“Chuyện nhỏ, không nên phiến vậy.” Đàm Hi kéo một tờ khăn giấy chùi miệng, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt sáng ngời như cũ, “Đêm qua ăn mì trộn không được sạch lắm.” Hàn Sóc cũng chẳng biết bị đứt dây gì, tối qua phải bắt cô ra ngoài ăn khuya, ăn thì ăn, cũng không thèm lựa chỗ sạch sẽ một chút, toàn chui vào trong hẻm nhỏ.
Nói cái gì mà, thứ ngon nằm trong chỗ bí mật, phải đi thăm dò khám phá...
Kết quả, một tô mì trộn vào bụng, Đàm Hi thành ra thế này đây.
May là, ói mấy lần đã tốt hơn rồi, cô lại đi ngủ trưa, sau khi tỉnh dậy lại nhảy nhót vui vẻ.
Giữa tháng 6, mấy môn chuyên ngành theo nhau kết thúc, ai nộp bài luận thì nộp bài luận, chuẩn bị thi thì chuẩn bị thi, người học hành ẻo lả cả học kỳ như sôi máu trong một đêm, dù sao thì thư viện và phòng tự học ngày nào cũng đầy người.
Hàn Sóc thì hơi thảm, không những phải chạy chương trình, quay tiết mục, còn phải chuẩn bị thi cuối kỳ.
Càng ngày càng nổi tiếng, việc Hàn Sóc thường xuyên không ở trường đã là chuyện thường tình. Lịch học thì công ty quản lý đã cho người nói chuyện với phía giáo vụ nhà trường. Chi tiết nói chuyện thế nào thì không ai biết, nhưng từ đó về sau, việc điểm danh trong lớp và bài tập về nhà, Hàn Sóc đều có thể quan minh chính đại bỏ qua. Nhưng việc thi cuối kỳ thì phải tham gia, một khi không đủ điểm, chỉ có thể học lại, không có cơ hội thi lại.
Làm vậy mới lấp được miệng lưỡi một số người lắm chuyện.
Vì vậy, nửa tháng trước khi thi, Hàn Sóc đã dừng tất cả công việc lại, yên ổn ở trường ôn bài.
Nháy mắt đã cuối tháng 6, kỳ thi cuối kỳ cũng đã đến.
Ngày hôm đó kết thúc, Tiểu Công Trứa ra khỏi hội đồng thi là chạy ngay về ký túc xá, sau đó dọn dẹp đồ đạc, kéo vali đi về.
Đến cạnh cửa, đột nhiên dừng lại, quay người tặng cho Đàm Hi và Hàn Sóc hai cái hôn gió: “Nghỉ hè vui vẻ nhé, các tình yêu!”
Đàm Hi: “..”
Hàn Sóc: “...”
Còn về phần An An, cô cũng rất khiêm tốn, dạo gần đây còn khá thần bí, không tính chuyện suốt ngày xin nghỉ, vừa ra khỏi hội đồng thi thì bị một chiếc xe Benz đón đi, còn nhanh hơn cả Nhiễm Dao nữa. Trong ký túc xác chỉ còn lại Đàm Hi và Hàn Sóc.
Đêm đó, hai người ra ngoài ăn đêm, không chỉ vậy, mỗi người còn cạn hết hai lon bia.
Sau đó còn ra pub nhảy nhót, gần 10 giờ mới về trường. Hàn Sóc: “Ra sân vận động đi bộ không?”
Đàm Hi: “Được đó.”
Hai đứa điên khoác vai nhau ra sân vận động xõa.
“Kỳ nghỉ tính làm gì?” Hàn Sóc đột nhiên mở miệng, khói thuốc che giấu đi sự mệt mỏi trên gương mặt.
Đàm Hi không phát hiện, chỉ nói: “Đợi việc bên này giải quyết xong rồi, chắc là về thủ đô. Còn cậu”
“Về thủ đô à... Cậu với Lục đại soái ca tối ngày bên nhau vậy, không chán hả!” Hàn Sóc khịt mũi khinh khỉnh, “Mấy chuyện tình yêu này, dễ mất mạng lắm...”
Đàm Hi nhíu mày, mấy lời này sao nghe có vẻ sai sai?
Dạo trước chẳng phải cô nương này tính tìm bạn trai sao, sao giờ đột nhiên lại cảm thán như vậy? “Có chuyện gì hả?” Đàm Hi nghiêm túc.
Hàn Sóc hớp một hơi khói vào họng, vừa ho vừa cười: “Không phải chứ... Tớ chỉ nói đại thối, cậu tưởng thật hả?”
Đàm Hi trừng mắt cô một cái: “Chập mạch!“.
“Ồ, theo anh lâu rồi, tiếng Quảng cũng học được một ít ha!”
“Trước đó tớ đã biết rồi, ok?” Đàm Hi không thèm chấp.
“Được lắm, được lắm, là bé ngoan của anh mà...”
Trên đường về ký túc xá, Đàm Hi hỏi Hàn Sóc làm gì trong kỳ nghỉ.
“Có hai cái Video cần quay, ba bài hát phải thu âm, còn đại diện cho bốn, năm thương hiệu...” Cô giơ ngón tay ra đếm từng cái, “Không lâu nữa cậu sẽ thấy anh như cái bống vụ, quay mãi, quay mãi...”
Lúc đó Đàm Hi chưa để ý đến sự mệt mỏi và không biết phải làm sao trong lời nói của cô, chỉ xem như là than phiền về thói quen, dù gì con người này thường ngày cũng không có giữ hình tượng gì. “... Ồ, công ty quản lý đã sắp xếp nhà ở cho tớ ở bên ngoài, chắc sẽ dọn ra đó nhanh thôi.” Trước khi về thủ đô, Đàm Hi phải xử lý một số chuyện công ty.
Phương án đầu tư quy hoạch cho thực phẩm Cửu Châu bắt đầu tiến hành từ cuối tháng 5, do nội bộ Thịnh Mậu thao tác, bao gồm quyền mua bán cổ phiếu, cổ tức, trái phiếu, bất động sản...
Đương nhiên, công ty Cửu Châu cũng cho đoàn cố vấn đến giám sát. Hai bên cùng xem như hợp tác vui vẻ.
Giữa tháng 6, cổ phiếu công ty nhiên liệu xe hơi do Cửu Châu mua vào tăng giá, đủ biết chiến lược đầu tư rất chính xác. Thịnh Mậu đưa ra phương hướng đầu tư, công lao không thể chối cãi.
Vốn là chuyện tốt, nhưng không ngờ hai bên lại vì thế mà xảy ra sự bất đồng nghiêm trọng, thậm chí làm ầm lên đến tận Đàm Hi và Phùng Thiếu Luân.
“...Đàm tổng, đám rảnh rỗi đó không chịu nghe khuyên răn, giờ lại còn tự ý thay đổi mật mã tài khoản, chúng ta thật sự không có cách nào tiến hành bản thảo được.” Thành viên tổ thao tác Tồn Bái Châu đầy căm phẫn. Theo phương án đầu tư đã làm xong, đáng lẽ khi biên độ tăng của cổ phiếu này vượt quá 25% thì sẽ bán tháo, đây cũng là kết quả rút được của tổ kiểm soát rủi ro sau khi tính toán nghiêm ngặt.
Không ngờ nhóm cố vấn trời đánh phía Cửu Châu cử ra lại không chịu nghe chỉ huy, tính giữ cổ phiếu tiếp tục theo dõi, cho rằng cổ phiếu này còn sẽ tăng được nữa.
Nào ngờ, hành vi này đã không khác gì với chơi cờ bạc!
Đương nhiên, Thịnh Mậu không tự nhiên mà đồng ý, Cửu Châu cũng không nhẹ dạ, kéo dài gần 1 tuần, hai bên vẫn giằng co nhau.