Tái Sinh Hoàn Toàn: Ván Bài Lật Ngửa

Chương 635: Mục tiêu của sầm đóa nhi, nhị gia đến



Lúc này, trong tiệc tối âm nhạc ngân vang, bồi bàn bận rộn không ngớt, mọi người chào hỏi, kính rượu lẫn nhau.

“Lưu Tổng, đã lâu không gặp, nghe nói Viễn Cơ lại lấy được một mảnh đất, chúc mừng chúc mừng.”

“Chúng tôi làm xây dựng làm gì kiếm được nhiều tiền như mảng đầu tư của Lý Tổng được? Đúng là cảm thấy rất hổ thẹn.”

Hai người tâng bốc lẫn nhau, rồi lại tự tỏ ra khiêm tốn.

“Gần đây Lý Tổng có hợp tác với Cố Thị?”

Những người đến đây hôm nay, hoặc là có giao tình sâu đậm với Cố gia, hoặc là đối tác làm ăn, nên Lưu Tổng mới hỏi một câu như thế.

“Đúng vậy, cùng làm một hạng mục ngân sách.” Lý Tổng sảng khoái trả lời.

Lưu Tổng vội vàng chúc mừng, trong lòng cũng đánh giá cao người này hơn. Dù sao không phải ai cũng có tư cách hợp tác với Cố Thị.
“Lý mỗ mới tham gia vào giới này, có vài chuyện vẫn chưa rõ lắm, sau này hy vọng anh Lưu chỉ bảo thêm.”

“Ha ha... nào dám? Lý Tổng khiêm tốn quá rồi.” Tuy miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ vì tiếng “anh” lúc nãy.

“Hiện tại có một thắc mắc, không biết... có nên nói hay không?”

Lưu Tổng vừa nghe, cố ý xị mặt xuống: “Chúng ta cũng có thể xem là bạn bè lâu năm, hôm nay lại đều có hợp tác với Cố Thị, khách sáo như thế thì không nên đâu nhé.”

“Nếu đã như thế, thì tôi xin được phép nói thẳng, hy vọng anh Lưu chỉ điểm thêm.”

“Chỉ điểm thì không dám nhận, chẳng qua chỉ là góp một vài ý kiến tối mà thôi! Ha ha...”

“Cậu Hai nhà họ Cố này rốt cuộc có lại lịch như thế nào vậy? Lần đầu tôi nghe chủ tịch Cố có thêm một đứa con trai nữa.”
“Cố gia vốn dĩ có ba người con, chỉ là những năm gần đây cậu Cả và cậu Ba khá nổi tiếng, cậu Hai lại ở nước ngoài quanh năm, anh không biết cũng không có gì kỳ lạ.”

“Cậu Hai là con ruột ư?”

“Tất nhiên! Anh nhìn quy mô buổi tiệc này đi, không phải con ruột thì có thể có được đãi ngộ như thế này ư? Không chỉ như thế, vợ chồng chủ tịch Cố còn rất xem trọng người con thứ hai, nghe nói lần về nước này là để tiếp nhận việc làm ăn của gia tộc.”

“Không phải đã có Cố Tổng chủ trì đại cục của công ty rồi sao?” “Cố Tổng” ở đây không phải là Cố Nghiệp, mà là con trai trưởng Cố Hoài Ngọc.

“Bởi vậy tôi mới nói chủ tịch Cố gửi gắm kỳ vọng rất lớn đối với người con thứ hai. Theo cái đà này, thật sự rất khó nói tương lai ai sẽ kế thừa gia nghiệp.”
Lý Tổng nghe thấy thế, chìm vào suy nghĩ, xem ra sau này phải nhờ cậy nhiều vào “cậu H” này rồi.

Đột nhiên, tiếng giày cao gót chạm vào mặt sản từ xa vọng đến, đi kèm với một làn gió thơm mát. Một cô gái váy hồng quyến rũ đi đến bên cạnh hai người, mỉm cười nâng ly: “Đã lâu không gặp, Lưu Tổng và Lý Tổng gần đây vẫn khỏe chứ?”

“Nhớ phúc của Sầm Tổng, mọi việc đều thuận lợi.”

“Hôm nay Sầm Tổng đẹp đến mức khiến người ta không thể dời tầm mắt đi được.” Lý Tổng trẻ tuổi, tướng mạo không tệ, nói chuyện cũng vô cùng phong lưu, nhếch mép mỉm cười, vô ý truyền ra vài phần tín hiệu mập mờ.

Ý cười của Sâm Đóa Nhi càng sâu hơn. Cô ta gặp khá nhiều lãng tử tình trường, cũng thưởng thức không ít, với đẳng cấp như vậy vốn chẳng lọt vào mặt cô ta, môi đỏ cong lên, chỉ cười không nói...
“Ý của Lý Tổng là, trước đây tôi không đẹp sao?”

“Ôi, Sầm Tổng đừng hiểu lầm tôi. Trước đây cũng xinh đẹp, chỉ là bây giờ càng xinh đẹp hơn”

Sầm Đóa Nhi nhướng mày, nâng ly rượu: “Cảm ơn!”

Lưu Tổng thấy hai người trò chuyện thân thiết, cũng không muốn ở lại làm kỳ đà, bèn tìm một cái cớ rời đi.

Lý Tổng bước lên nửa bước, khẽ cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai nhạy cảm của cô ta: “Một mình Sầm Tổng đi đến dự tiệc, khó tránh khỏi sẽ cô đơn, chi bằng.. sau khi kết thúc, ngồi xe của tôi trở về?”

Về đâu?

Đều là người trưởng thành, nghĩa là gì ai nấy đều hiểu rõ.

Sầm Đóa Nhi nghiêng đầu, đôi mắt mang theo ý cười nhìn sâu vào đáy mắt của đối phương, con tim anh ta đập chậm nửa nhịp, ánh mắt dừng lại trên đôi môi căng mọng đỏ tươi của cô ta, không nhịn được bèn nuốt nước miếng, di chuyển hầu kết.
Ngay lúc hai người sắp hôn nhau, Sầm Đóa Nhi xoay người, lùi về sau, tiện tay cầm lấy ly rượu vang trong khay của bồi bàn, đưa vào trong tay anh ta: “Từ từ thưởng thức.”

Dứt lời, lắc mông rời đi nhanh chóng.

Lý Tổng nhìn đến mức hai mắt tỏa nhiệt, thẩm mắng: “Đúng là lẳиɠ ɭơ...”

Chỉ đáng tiếc, anh ta chẳng qua chỉ là một vật thử nghiệm, còn mục đích thật sự hôm nay của Sẩm Đóa Nhi chính là cậu Hai thần bí của Cố gia kia!

7 giờ 30 phút, một chiếc Rolls-Royce chạy vào quảng trường nhỏ, dừng tại đầu cuối thảm đỏ.

Tần Tấn Huy xuống xe, giơ tay ra đỡ lấy Lục Thảo, tiếp đến là hai vợ chồng Tân Thiên Kỳ Sầm Vân Nhi, Tần Thiên Lâm và Tần Thiên Mỹ đi cùng với nhau.

Cố Nghiệp đích thân đón tiếp, bắt tay với Tần Tấn Huy: “Hoan nghênh!”

Cố Hoài Ngọc và Cố Hoài Sấm đều có mặt, nhưng lại không thấy bóng dáng của Cổ Hoài Cẩn, nhân vật chính của buổi tiệc lần này. Tần Tấn Huy che giấu vẻ trầm tư trong mắt, “Chủ tịch Cố khách sáo quá rồi...”
Sau khi người nhà họ Tần vào sảnh tiệc, lại có thêm một chiếc xe sang trọng chạy vào.

Cảnh Lam dẫn theo con trai Bàng Thiệu Huấn và con gái Bàng Thiệu Đình xuống xe. Lê Diệp tiến lên chào đón.

“Không ngờ người nhà họ Bàng cũng đến rồi...”

“Mặt mũi cậu Hai nhà này cũng lớn thật.”

“Đây là nể mặt Cố gia, nhưng Cố Nghiệp lại khá xem trọng đứa con trai này.”

“Tất nhiên, thứ tưởng mất đi rồi lại có được, có thể không xem trọng hay sao?”

“Người anh em, có nghĩa là gì vậy?”

“Cố Hoài Cẩn bị sinh non, sức khỏe vốn luôn không được tốt, từ bé đã ra nước ngoài dưỡng bệnh, những năm qua chưa từng về nước. Anh nói xem người là cha mẹ có thể không cứng như trứng không?”

“Hèn gì... Nhìn dáng vẻ này sắp sánh ngang với buổi tiệc mừng thọ của chủ tịch Cố rồi.”
“Nói đến tiệc mừng thọ, lần trước quậy thành ra như thế, anh cảm thấy hôm nay Nhị Gia có đến hay không?”

“Cố gia có mời thiệp hay không còn chưa chắc nữa là.”

“Chắc chắn mời rồi. Nói thế nào thì hai nhà vẫn còn có mối qua lại làm ăn. Cố Nghiệp lại là một lão hồ ly, không thể trở mặt trước được.”

“Thế à... Tôi vẫn cảm thấy khá khó tin! Nói tình cảm với Nhị Gia, khó!”

Lời vừa dứt, sau lưng bỗng trở nên ồn ào xôn xao...

“Nhị Gia đến rồi! Còn dẫn theo bạn gái nữa...”