“Rốt cuộc anh cũng trở lại rồi! Có thể bắt đầu mang đồ ăn lên được chưa ạ?” Người phục vụ đứng ở bên cạnh bàn, vừa giúp khách coi đồ vừa kiễng chân nhìn ngó xung quanh. Thấy Tống Tử Văn quay lại anh ta liền lập tức thở phào một hơi.
“Mang đồ ăn lên đi.”
“Vâng!”
Tổng Tử Văn kéo ghế ra, cười với Nhiễm Dao: “Ngồi đi.”
Ánh mắt cô gái nhỏ lấp la lấp lánh, đột nhiên nói: “A Văn, anh quá giỏi!” Hai tròng mắt cô như có sao, tỏa sáng lấp lánh, hoàn toàn không che giấu sự sùng bái của mình.
Đàn ông ít nhiều đều có chút chủ nghĩa đàn ông, ai chẳng muốn được bạn gái sùng bái như anh hùng chứ?
Tống Tử Văn cũng không ngoại lệ, tuy không hiện rõ ra mặt nhưng trong lòng đã ngọt ngào như mật rồi.
Rất nhanh đồ ăn được bày ra bàn, đĩa đựng đồ ăn là tạo hình của đủ mọi nhân vật hoạt hình, còn là màu hồng phấn mà Nhiễm Dao thích nhất nữa. “Sao không ăn?” Tống Tử Văn thấy cô mãi không động đũa thì không nhịn được hỏi.
“Đổ đẹp như thế, chẳng phải ăn sẽ rất đáng tiếc sao?”
“... Cô bé ngốc.” Nói xong liền gắp cho cô một miếng sườn nhỏ. “AEm phải chụp ảnh lại đã, tí nữa còn gửi cho bạn bè xem!”
Tống Tử Văn lỡ gắp ra giữa chừng nên không thể không đặt miếng sườn về chỗ cũ. Nhiễm Dao lấy điện thoại ra, chụp tách tách mấy cái, chụp cả Tống Tử Văn vào, chỉ là không lộ mặt mà thôi.
“Có thể ăn rồi!”
Hai người bắt đầu ăn.
Dù sao Nhiễm Dao cũng không phải người phương Nam nên không ăn quen các món ăn vị ngọt ngấy của Giang Châu. Cô gần như chỉ động đũa với mỗi món vịt quay Bắc Kinh. Thỉnh thoảng Tổng Tử Văn gắp vào bát cho cô một miếng súp lơ xanh, cũng có thể ăn được hết. Trong lúc ăn, lại nhắc đến chuyện vừa rồi.
Nhiễm Dao Vỗ ngực, lòng còn sợ hãi, “... Cũng may đồ ăn đổ hết lên đùi em, không làm bỏng tới đứa bé.”
Trước khi quay lại nhà ăn thì cô đã vào toilet thay đồ khác, may là có mang theo đồ dự phòng chứ không thì đúng là khốn khổ.
Tống Tử Văn gắp miếng thịt vịt đã cắt xong vào trong bát cho cô, “Tại sao vừa rồi không nói là do đứa bé kia tự mình đụng phải?”
“Em nói rồi,“ Cô gái nhỏ mếu máo, “Nhưng bọn họ đều không tin.”
Chủ yếu vẫn là do tiếng của bà mẹ đứa bé đó quá to, miệng nói quá nhanh, cô gần như không tìm được cơ hội mở miệng, cho dù có thì còn chưa nói được hai câu đã bị người ta chặn họng rồi.
Tống Tử Văn thở dài, suy cho cùng, vẫn là cô bé này dễ bắt nạt thôi.
“Cũng may là còn có anh.” Nhiễm Dao lè lưỡi, vẻ mặt vui mừng. “Biết gọi điện thoại cho anh, cũng chưa tính là quá ngốc.”
“Sao anh cứ thích nói em ngốc thế...” Tức quá đi mất.
“Rồi, rồi, thì anh không nói nữa.” Vẫn cứ ngốc thối, ngốc tới mức làm anh muốn bảo vệ cổ ở trong lòng, không cho bất kỳ ai nhìn
thấy.
“A Văn, nếu bà mẹ kia vẫn cứ không thuận theo, không nhả ra thì anh sẽ gọi cảnh sát thật sao?”
“Hôm nay chúng ta đi chơi, chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà để ảnh hưởng tới tâm tình thì thật không có lời.”
Nếu là ngày thường, Tổng Tử Văn sẽ chẳng ngại nói lý rõ ràng, nhưng hôm nay thì không được.
Tuy rằng tác phong của lão cán bộ rất nghiêm chỉnh nhưng lại không hề cứng nhắc, từng vấn đề cụ thể sẽ có những phân tích cụ thể, trong những tình huống đặc thù thì đều có cách xử lý đặc thù. Chút năng lực thích ứng này tất nhiên anh phải có rồi. “Sao em lại cảm thấy, dường như anh đã... dự liệu được từ trước rồi ấy nhỉ?” Chắc chắn bà mẹ kia không dám gặp cảnh sát.
“Bên kia đuối lý, sao dám làm to chuyện được, cái này cũng là xuất phát từ chột dạ theo bản năng thôi.”
Đứa bé kia vốn dĩ không bị thương, cho dù có kêu gào thế nào, chờ chân tướng bị vạch trần, cô ta sẽ trở thành bên gây rối vô cớ.
Chuyển biến tốt thì thu tay lại, gần lợi tránh hại... Đây đều là suy nghĩ bình thường của con người.
Dường như Nhiễm Dao hơi hiểu ra một chút, cái đầu nhỏ rốt cuộc không thể suy nghĩ nhanh như Tống Tử Văn được: “Vậy tại sao anh lại cho cô ta tiển?”
“Tại sao lại không cho?” Anh cười hỏi lại.
“Chúng ta không sai mà, không cần bồi thường tiền.”
“Trên đời này không có trắng đen tuyệt đối. Em nghĩ như thế, nhưng rốt cuộc chúng ta cũng làm hại con trai cô ta mất bữa ăn trưa. Cho dù mẹ đứa bé ấy không đáng thông cảm nhưng dù sao thằng bé cũng cần phải ăn. Huống hồ, ba trăm tệ có thể khiến Cơn tức giận của đối phương xẹp xuống, cũng không đến mức liên lụy tới đứa trẻ.” Người phụ nữ kia vừa nhìn đã biết là tính tình không tốt, là loại phụ huynh sẽ lấy con ra làm nơi trút giận. Nếu không chiếm được lợi ích gì từ Tổng Tử Văn và Nhiễm Dao thì rất có thể sau đó cô ta sẽ về đánh con mình.
“Coi như làm chuyện tốt đi.”
Nhiễm Dao bừng tỉnh, sau đó xấu hổ dùng đũa chọc bát cơm: “Trong thời gian ngắn như thế mà anh có thể nghĩ được nhiều đến vậy. Có phải em rất vô dụng không?”
“Thói quen thôi. Còn em ấy mà, cứ làm một cô công chúa nhỏ vô ưu vô lo là được rồi.”
Bản năng của chính khách khiến cho Tổng Tử Văn ngay lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt của vấn đề. Anh quan sát tâm lý của mẹ đứa trẻ và những người vây xem, sau đó thận trọng từng bước, đánh trả một cú thật ngoạn mục.
Đây là kinh nghiệm lăn lê bò lết nửa đời, bao nhiêu lần vấp ngã rồi lại đứng lên của anh, trong đó trộn lẫn vô số sự bất đắc dĩ và chua xót. Nếu có thể, anh hy vọng Nhiễm Dao mãi mãi không cần phải hiểu, mãi mãi không cần phải đối diện với mặt tàn khốc đó của thế giới.
Nhiễm Dạo hoàn toàn bị câu “cứ làm một cô công chúa nhỏ vô ưu vô lo” của anh ta làm cho mềm nhũn, ánh mắt hơi lóe: “Vậy chẳng phải anh là hoàng tử hay sao?”
“Anh... thật đáng ghét!” Nhiễm Dao xoa bụng, may mắn là trong miệng không có gì, nếu không thì chắc chắn đã bị cô cười phun ra rồi, “Anh chỉ giỏi đùa.”
“Không đùa, anh ăn ngay nói thật.” Rất nghiêm túc.
Thế nên, lão cán bộ cũng có lúc hài hước, Nhiễm Dao cười đến mềm nhũn cả người, “Rồi, anh là hoàng tử già của em.”