Tôn Dương đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lưu Quế. Lưu Quế giật mình, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Rốt... cuộc chuyện này là sao?”
Đàm Hi: “Không bằng cô kể lại xem, Lưu Quế, cô Lưu?”
Người bị điểm danh đột nhiên trợn mắt, quả tim bỗng nhiên chùng xuống.
Xem ra, phía bên cậu Cả không chỉ không thành công mà còn rước phải phiền phức vào người...
“Cô... biết tôi?” Sau cơn giật mình, Lưu Quế nhanh chóng trở lại bình thường, mỉm cười với Đàm Hi.
“Lưu Quế, nữ, 20 tuổi, sinh ngày 14 tháng 5 năm 20XX, trình độ học vấn trung học phổ thông. 17 tuổi đến Quảng Châu, làm cống trong một xưởng may mặc, 3 tháng sau nghỉ việc, làm nhân viên gội đầu trong một salon tóc cao cấp ở khu Hải Châu, bởi vì đầu cơ bán ra các vật phẩm của cửa hàng như dầu gội, thuốc nhuộm nên bị đuổi việc.” “Sau đó làm ở các tiệm cắt tóc khác nhau, nhưng thời gian làm việc không quá 3 tháng. 18 tuổi, được giới thiệu đến làm việc ở
một tiệm rửa chân, cung cấp các dịch vụ massage tìиɦ ɖu͙ƈ cho khách hàng nam. 19 tuổi bị một phủ thương ở bản địa bao nuôi. 6 tháng sau bị xem là món quà tặng lại cho một phú thương khác.”
“20 tuổi tích đủ vốn, trở về Trùng Khánh, mở một siêu thị mini ở gần nhà, đồng thời duy trì mối quan hệ là người tình bí mật với ông chủ hộp đêm địa phương trong một thời gian dài, đến hôm nay vẫn chưa chấm dứt.”
Đàm Hi phơi bày hết mọi quá khứ của Lưu Quế ra như... đọc sách, uy lực của từng chữ không thua kém gì tiếng sấm rền vang.
Tôn Dương sững sờ.
Mặt mày Lưu Quế trắng bệch: “Cô nói bậy! Tôi muốn kiện cô tội phỉ báng!”
Đàm Hi cười nhạt: “Sao nào, muốn nghe nhiều hơn không? Tôi vẫn chưa nói hết đấu.” “Câm miệng! Cô câm miệng lại!” Lưu Quế nhào tới, muốn cào mặt Đàm Hi, kết quả chưa chạy được hai bước đã bị Lương Tử ngắn lại, tiện tay vật xuống sàn, để lộ ra cặp đùi trắng nõn và chiếc qυầи ɭóŧ chữ T màu đen.
Nhất thời khiến tụi đàn em xung quanh xuýt xoa không thôi.
“Con ả này lẳиɠ ɭơ thật, còn mặc quần chữ T nữa kìa.”
“Nhìn cặp ngực kia là biết không phải gái trinh, không bị nhào bóp trăm ngàn lần thì có thể to được thành thế này ư?”
“Ôi, nhìn cũng tỉ mỉ đấy nhỉ.”
“Tuổi không lớn, nhưng độ lẳиɠ ɭơ có thừa, hề hề...”
“Mày chỉ biết nói tục, nhưng đúng là rất lẳиɠ ɭơ! Ông đầy sắp có phản ứng rồi này.”
Những câu từ nhục nhã nối tiếp nhau vang lên, câu sau khó nghe hơn cầu trước. Lưu Quế vội vàng che mép váy lại, khuôn mặt xinh đẹp thẫm lại như màu gan lợn. Tôn Dương hơi do dự, tiến lên đỡ cô ta dậy: “Không sao chứ?”
“Anh Dương, cô ta là ai? Bạn gái của anh sao? Sao có thể tùy tiện đổ oan cho người khác như vậy?!”
“Cô ấy là bạn thân của Tiểu Ảnh.”
Ánh mắt Lưu Quế khẽ lóe lên, dựa vào trong lòng anh ta, nước mắt tuôn trào.
“Tôn Dương, xem ra quan hệ của anh với cô gái này cũng không tồi nhỉ?” Đàm Hi nhếch khóe môi mỉm cười. Biểu cảm của cô bình tĩnh cứ như ngầm che giấu sự ngông nghênh, khiến anh ta cau mày.
“Cô có ý gì?” Câu nói này không hề khách sáo như trước, thậm chí còn lẫn thêm một chút phẫn nộ.
Đàm Hi thì lại vô cùng bình tĩnh, “Ý ở đây là, động tác bấy giờ của hai người rất thân mật, thân mật đến nỗi khiến người ta nghi ngờ, có phải hai người đang dan díu với nhau hay không?”
Tôn Dương tức giận đến bật cười: “Cô nói năng bậy bạ gì đó? Có phải bắt được ai liền muốn cắn người đó?!” “Cho nên anh không tin những gì tôi nói lúc nãy?” Đàm Hi híp mắt, sự quỷ quyệt xẹt nhanh qua trong mắt.
“Nếu như có muốn nói đến những lời xúc phạm Lưu Quế, xin lỗi, tôi không tin dù chỉ một chữ!”
Chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh, cánh môi đỏ mọng phun ra hai chữ... “ĐÔ NGU!”
“Đàm Hi, tôi không hiểu,“ Tôn Dương đánh giá cô bằng một ánh mắt kỳ lạ: “Cô gây nên chuyện này, rốt cuộc là vì sao?”
“Cho nên tôi mới chửi anh ngu”
Tôn Dương tức giận chuẩn bị rời đi. Anh ta không muốn làm căng với Đàm Hi, huống hồ cổ còn là bạn thân của Tiểu Ảnh.
Đáng tiếc, đàn em chặn ở cửa không tính cho đi.
“Đàm Hi, cô muốn giam giữ trái phép sao?” Tôn Dương tức giận chất vấn, “Cô chẳng qua chỉ là bạn của Tiểu Ảnh, dựa vào gi lại quấy rối tôi?!”
“Sặc... Quấy rối anh?” Đàm Hi suýt chút nữa đã cười gập lưng, giống như đóa hoa xinh đẹp nhất nơi đầu cành, từng cử động từng nụ cười đều mang phong tình vô hạn, “Xin hỏi anh là ai? Xứng đáng sao? Tôi nói rồi, hôm nay tôi tới để tính sổ. Không giải quyết rõ ràng, ai cũng không thể đi!“. Lương Tử tiến lên, túm tóc Lưu Quế quật cô ta xuống đất. Đàm Hi bước lên, giẫm lên lưng cô ta, chiếc giày cao gót đế nhọn nghiến mạnh xuống.
“Cứu mạng... gϊếŧ người kia...” Lưu Quế kêu thảm.
Tôn Dương tức giận: “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Đây là phạm pháp đấy!” Lương Tử ra hiệu bằng mắt, liền có hai đàn em tiến lên ngăn anh ta lại, ngoại trừ la hét, Tôn Dương chỉ có thể đứng giậm chân tại chỗ.
Lần đầu tiên anh ta gặp Đàm Hi thì đã cảm thấy trên người cô gái này có một sự tà khí và lưu manh, thậm chí cảm thấy Vệ Ảnh Có một người bạn như thế sẽ bị dạy hư. Và những gì xảy ra trước mắt, chẳng phải đã xác thật chuyện mà anh ta lo lắng đó sao.
Làm bạn với bọn côn đồ, tụ tập với đám lưu manh, không nói một lời đã sử dụng bạo lực, hoàn toàn không phải là cô gái nghĩa khí thẳng thắng trong miệng Tiểu Anh. “Đàm Hi, mau kêu người của cô dừng tay! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lương Tử huýt sáo, “Anh không nói tôi suýt quên mất...” Vừa nói, vừa giật lấy điện thoại của Tôn Dương, “Người anh em, không phải muốn báo cảnh sát sao? Báo đi!”
“Trong... trong mắt các người còn có pháp luật nữa không hả?! Đây là giam giữ, ép buộc, gây thương tích một cách ác ý!”