“Vậy bạn của anh...” Phục vụ nhìn Lưu Quế đã chìm vào hôn mê. Loại người này không đáng để thương hại, nhưng cũng không thể để xỉu trong quán được, còn phải làm ăn kinh doanh nữa mà.
“Cô ta không phải bạn của tôi.” Tôn Dương rất bình tĩnh, ánh mắt lại lạnh lẽo băng giá: “Các cổ tự xử lý đi.”
Dứt lời, anh ta xoay người rời đi, bóng lưng tiêu sái.
“Ôi...” Cái gì mà tự xử lý chứ?
Phục vụ đang muốn gọi người lại, nhưng cuối cùng lại không nỡ, nên không lên tiếng.
Lúc nãy cô đã nhìn thấy hết toàn bộ. Người đàn ông này cũng thật thảm thương, chia tay bạn gái vì một ả điếm, chân tướng bị vạch trần, chắc là thấy hối hận muốn chết chứ chẳng chơi.
Nếu anh ta có thể kiên định hơn một chút, hoặc lập tức đứng ra tin tưởng bạn gái một cách vô điều kiện thì cũng sẽ không đến mức thế này: Tình cảm đa số đều không vượt qua nỗi thử thách.
Nếu mọi thứ vẫn bình yên còn đỡ, nhưng nếu ngày nào đó sóng gió nổi lên, thì đó là dáng vẻ của sự phá hủy, không ai có thể chống chọi lại được.
Thà kịp thời ngừng lại, còn hơn để hối hận về sau.
Đừng thấy có chỉ là một nhân viên quèn, nhưng đầu óc không hề ngốc. Phụ nữ lấy chồng đó là chuyện lớn cả đời người, không thể qua loa được!
“Bà chủ, chuyện này... nên xử lý thế nào?” Cô ta không tiện đưa ra ý kiến, chỉ đành đi hỏi bà chủ.
Người phụ nữ thùy mị thướt tha vén những sợi tóc bên tai, đứng trước tủ quẩy, nghe thấy thế, liếc mắt nhìn Lưu Quế, “Nếu cô ta vẫn tiếp tục giả vờ xỉu, thì cứ vứt thẳng ra ngoài.”
“Hả?” Giả vờ ngất xỉu?!
Lại hát vở kịch lớn nào nữa đây?
Bà chủ đi thẳng về trước, “Tôi nói này cô gái, khách đã đi hết rồi, cô vẫn còn diễn chưa đủ à?” Lông mi Lưu Quế khẽ rung, đột nhiên mở mắt, sau đó ngồi dậy. Cô ta kìm nén cơn đau ở gò má và sau đầu, ánh mắt tìm kiếm khắp xung quanh.
“Đừng nhìn nữa, người ta đã đi từ lâu rồi.”
Lưu Quế siết chặt váy, ánh mắt toát lên sự không cam lòng và căm hận mãnh liệt, nhưng bỗng chốc lại trở về bình thường.
Tuy rằng hình tượng mình trong lòng Tôn Dương đã bị hủy, nhưng ít ra anh ta đã chia tay với người phụ nữ kia, bản thân cô ta vẫn còn có cơ hội.
Cứ nghĩ thế, cuối cùng Lưu Quế cũng thấy dễ chịu hơn.
Bà chủ là người từng trải, nhìn thấu sự vui mừng trong mắt cô ta, “Cô gái à, tôi thấy cô cũng là người thông minh, cố chấp quá cũng không phải là chuyện tốt.”
Lưu Quế phủi mông đứng dậy, nghe thấy thế liền cười lạnh: “Không hiểu thì bớt ra vẻ lại! Lớn tuổi hay lắm à? Cạy già lên mặt...” “Trong quán có một con chó điên, đuổi nó ra ngoài cho tôi!” Bà chủ cũng là một người nóng tính, không nói lời nào đã cầm chổi lên, đánh Lưu Quế ra ngoài.
“Thời buổi bây giờ, bạch liên hoa làm điểm cũng dám hống hách, tôi nhổ vào...”
Lưu Quế vốn định giả vờ ngất xỉu để nhận được sự đồng tình, không ngờ Tôn Dương lại bỏ đi luôn, không thèm quan tâm đến cô ta, giờ đây lại bị đánh hai cái sau lưng, đúng là vết thương chồng chất lên nhau.
Ngày hôm sau Tôn Dương thu dọn hành lý trở về Trùng Khánh.
Còn Lưu Quế vẫn còn nằm trong bệnh viện với vài người nhà họ Tăng. Trách nhiệm chăm sóc đám người này lại đến tay Lưu Lão Tài.
Kiên trì chưa được ba ngày, ông ta đã không chống chọi nổi.
Không chỉ cơ thể chịu không nổi, đồng thời túi tiền cũng kháng nghị theo. Một nơi như Thủ Đô, ngay cả uống nước cũng đắt đỏ hơn dưới quê thì nói gì đến nằm viện chữa bệnh? Nhìn thấy hai mươi nghìn sắp hết, bệnh viện vẫn đang giục nộp tiền phí này phí nọ. Nhất là Tăng Thủy Tường, đến giờ vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, trừ đi tiền thuốc men, phẫu thuật cơ bản, còn phải mời hộ lý đến chăm sóc, bình quân mỗi ngày tiêu tốn ba nghìn tệ.
Tình hình của Tăng Quế Lan và Tăng Quế Hương vẫn được xem như ổn định, đều là vết thương bên ngoài, nhưng lại rơi vào trúng thời điểm nóng nhất trong năm, rất dễ bị thối rữa mưng mủ, hễ bị nhiễm trùng là sốt cao không giảm.
Tăng Quế Phấn ngoại trừ bị thương ngoài da, vẫn còn một lỗ máu trên cổ, tình hình nghiêm trọng hơn nhiều.
Còn về Lưu Quế, lúc đó không cảm thấy có gì, kết quả sau khi rời khỏi quán nước không đến nửa tiếng thì ngất xỉu bên đường. Sau khi bác sĩ kiểm tra thì nói là bị chấn động não mức độ vừa, trong đầu có máu bầm, phải ở trong bệnh viện để quan sát. Năm bệnh nhân, đều nhờ vào Lưu Lão Tài chăm sóc. Kết quả, không kiên trì nổi hai ngày thì ông ta cũng ngã xuống luôn, nhồi máu cơ tim cấp tính.
Cuối cùng, vẫn do Lưu Quế lấy ra năm mươi nghìn tệ, lại mời ba hộ sĩ mới giải quyết được chuyện khẩn cấp trước mắt.
Chạng vạng, sau khi bác sĩ kiểm tra như thường lệ, Lưu Quế ngồi dựa vào đầu giường, gọi điện thoại.
“... Anh Thiên, anh nhẫn tâm nhìn em bị người khác bắt nạt sao?” Giọng nói nũng nịu, tố cáo khóc lóc.
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Lưu Quế đột nhiên lớn giọng, giọng nói trở nên bén nhọn: “Chuyện nhỏ?! Em và người nhà đã bị đánh nằm viện, anh nói có nghiêm trọng hay không? Em bị đánh cũng thôi đi, đối phương còn mắng anh là đổ rùa rụt đầu, sao em có thể nuốt trôi cục tức này? Anh là người đàn ông của em mà... Nguyên nhân?” Ánh mắt Lưu Quế lóe sáng: “Sao em biết được? Tóm lại anh nhất định không thể bỏ qua cho chúng!” “Đúng, hai ả phụ nữ, một đứa tên Vệ Ảnh, một đứa họ Đàm, trong tên có một...”
Khó khăn lắm mới kết thúc cuộc gọi, Lưu Quế thở ra một hơi thở độc ác, ngửa đầu dựa vào đầu giường, cảm giác chóng mặt và buồn nôn lại kéo đến, một lúc lâu mới dịu đi.
Khuôn mặt vốn có chút màu máu, giờ lại trắng bệch như giấy.
Nửa đêm, cô ta giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trong đầu toàn là cảnh Đàm Hi đập đầu cô ta xuống đất.
Ra tay thật độc ác...
Đến bây giờ cục u sau đầu cô ta vẫn chưa hết.
“A Quế, người đàn ông của cháu nói thế nào? Có đồng ý trả thù cho chúng ta không?” Lưu Quế Lan nằm trên giường bệnh bên cạnh, đôi gò má hõm xuống, da vàng như nến, như đôi mắt lại ánh lên sự phấn khích, xen lẫn với nỗi hận thù.
Cả nhà họ bị hại ra nông nỗi thế này, kẻ đầu sỏ bắt buộc phải trả giá! Không báo cảnh sát mà kêu anh Thiên ra mặt là chuyện mà họ đã thương lượng xong từ lâu, dù sao ăn miếng trả miếng, rất chi là công bằng!