Từ báo cáo vừa rồi có thể thấy, tố chất thân thể của sinh viên thực tế không kém hơn so với lính đã nhập ngũ là bao. Có người còn lấy được huy chương, tuy rằng cực kỳ hiếm có những quả thực vẫn tồn tại.
Mà cũng vẫn có người được gia nhập vào bộ đội đặc công.
Theo biểu hiện trên thống kê thì khu Hoa Bắc có gần ba mươi bộ đội đặc công có xuất thân từ sinh viên, đều nhập ngũ trong lúc còn đang học, dựa vào tố chất bản thân để vượt qua thử thách, một đường vượt ải chém tướng. Khu Đông Bắc càng nhiều hơn, có tới tận bốn mươi hai người. Còn lại ở khu Tây Bắc và Tây Nam cộng lại có gần hai mươi người.
Trong đó, năm mươi phần trăm phát triển ở mảng công nghệ thông tin, hai mươi phần trăm rất có thiên phú trong phương diện tình báo. Vì vậy có thể thấy, bộ đội đặc công sinh viên vẫn có thể so sánh với bộ đội đặc công truyền thống, tuy rằng tố chất thân thể vẫn còn nhiều khiếm khuyết nhưng các kỹ năng mềm lại được đánh giá cực kỳ cao. Ông Cát: “Thời đại ngày càng phát triển, Lôi Thần cũng cần rót vào một nguồn sức sống mới. Ngoài việc nâng cao tác chiến thực địa ra thì lực lượng kỹ thuật cũng không thể bỏ qua được. Đây cũng là lý do tại sao bên trên muốn lựa chọn bộ đội đặc công từ đội ngũ sinh viên.”
Thời Cảnh: “Lôi Thần có phòng công nghệ thông tin và nhân viên kỹ thuật chuyên biệt mà.”
Ông Cát: “Cậu có thể đảm bảo toàn bộ bọn họ có tố chất thân thể đạt tiêu chuẩn không?”
Cái này... quả thực khó mà nói được.
“Nhưng trên đời này làm gì có người lính nào hoàn hảo chứ? Không chỉ tứ chi phát triển mà đầu óc còn phải thông minh.” Ngần ấy năm, cũng chỉ có mỗi mình một Lục Chinh mà thôi.
“Thế nên mới đưa sinh viên vào phạm trù kết nạp vào bộ đội đặc công.”
“Có gì khác nhau không?” Thời Cảnh tức tối hỏi lại. “Đương nhiên là có rồi. Sinh viên đã được trang bị một lượng tri thức nhất định, có tính dẻo dai, tiềm lực rất lớn.”
Thời Cảnh nghĩ một chút: “Nói thế cũng đúng, nhưng chưa chắc là đã chọn được người thích hợp, dù sao tỷ lệ có thể chọn vào bộ đội đặc công là rất nhỏ.”
Chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Hai mắt ông Cát sáng rực lên: “Thế nên, việc hai cậu cần làm là từ trong đám sinh viên liên hợp của Tân Thị và thủ đô lần này, chọn lựa ra vài người thỏa mãn được điều kiện trên!”
“Em yêu, sao anh cảm thấy bộ quần áo này có mùi là lạ nhỉ?” Hàn Sóc giũ bộ quần áo lính vừa mới nhận được, suýt chút nữa ngất vì mùi hôi.
“Thế à?” Đàm Hi vừa đáp lại vừa dọn đồ đạc, nhét toàn bộ xà phòng, dầu gội đầu, kem chống nắng vào trong ngăn tủ, cuối cùng đóng vali lại rồi dùng chân đá nó vào gầm giường. Sau đó, bắt đầu thay đồ ngụy trang, bỗng nhiên động tác của cô khựng lại, hình như đúng là có mùi lạ thật.
Cô vừa ghẻ sát mũi vào để ngửi, “Đệch!”
Hàn Sóc ngồi ở mép giường, thấy thế lặng lẽ cười một tiếng: “Hồi đúng không?”
Nhiễm Dao chạy tới, cái miệng nhỏ nhệch xuống như có thể treo được cả chai tương, “Quần áo của các cậu cũng thế à?”
Đàm Hi gật đầu, lại nhìn về phía An An. An An nhún vai cho cô một câu trả lời đầy bất đắc dĩ.
“Hay là chúng ta đi tìm huấn luận viên để đổi đi?” Hàn Sóc ghét bỏ nhìn đám quần áo mình vừa ném xuống đất, “Mùi hôi thối như thế, ai mà chịu nổi chứ?”
Mắt Nhiễm Dao tỏ vẻ do dự: “Chuyện này... hình như không hay lắm đâu?”
Đột nhiên, dưới lầu truyền tới tiếng còi, một âm thanh lớn và vang dội vọng lên: “Tập hợp!” Tiếp theo, ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân dồn dập, ngẫu nhiên còn có tiếng nữ sinh hét lên chói tai vì hưng phấn.
Đàm Hi cắn răng: “Kệ đi, mau chóng thay đồ rồi xuống dưới tập hợp nhanh!”
An An hít sâu, sau đó ngừng thở, thay đồ với tốc độ nhanh như chớp.
Hàn Sóc và Nhiễm Dao sững sờ tại chỗ, nhất thời bối rối.
“Thất thần cái gì hả? Thay đi...”
Chờ đến khi mấy người đứng vào hàng ngũ trong đám sinh viên cùng trường thì trái tim vẫn còn đang đập thình thịch không ngừng.
Sau đó, những người xuống muộn đều bị huấn luyện viên cản ở bên ngoài, không cho đúng vào hàng ngũ nữa.
Nhiễm Dao vỗ ngực, mắt đầy vẻ nghĩ mà sợ: “Suýt chút nữa bị ngăn lại rồi...”
An An huých nhẹ vào khuỷu tay Đàm Hi: “Cậu nhìn xem...” Đàm Hi nhìn theo ánh mắt An An, sau đó lại nhìn quanh bốn phía. Quả nhiên, có rất nhiều bạn học cũng chưa kịp thay đồ, hoặc là... ghét mùi lạ, không muốn đổi chăng?
“Đã đến giờ!” Huấn luận viên hét lớn một tiếng, âm thanh chẳng khác nào tiếng sấm đánh vào giữa đám người.
Mọi người không tự chủ được an tĩnh lại.
“Những người ngoài kia toàn bộ tính là tới muộn, lập tức chạy cho tôi mười vòng quanh sân vận động!”
Ồn ào.
“Mười vòng ư?”
“Huấn luận viên ma quỷ, hoàn tất giám định.”
“Mẹ ơi! Liệu có chết người không đây?”
“Dù sao tớ còn chẳng chạy nổi một vòng chứ đừng nói mười vòng.” “May mắn không phải chúng ta.”
“Những người kia liệu có tác hộc máu không nhỉ?”
“Xem ra lần sau có hiệu lệnh tập hợp thì phải nhanh chân lên! May mà mình vẫn tới kịp, nguy hiểm quá...” Đa phần là tiếng người thổn thức và may mắn, nhưng cũng có người rêи ɾỉ vì tai họa.
Đàm Hi và An An liếc nhìn nhau, biết ngay là sẽ thế mà!
Hai người lập tức đứng nghiêm, thuận tiện nhắc nhở Hàn Sóc đang nói chuyện phiếm với người khác.
“Cô em, túm anh làm cái gì thế hả?”
“Đứng im!”
“Tớ đang nói chuyện mà...”
“Cứ nói đi, người chạy mười vòng tiếp theo chính là cậu.”
Hàn Sóc lập tức câm miệng, trừng mắt với Đàm Hi một cái nhưng chỉ nhận lại tiếng hừ lạnh.
Cô nàng xấu xa...
Bên kia, những người tự nhiên bị phạt chạy mười vòng đưa mắt nhìn nhau, ngây ra như phỗng, không ai động đậy.
Sắc mặt huấn luận viên nghiêm túc, quát lên: “Thất thần cái gì hả? Mau chạy đi! Chạy...” Tiếng quát này chẳng khác nào lôi đình vạn quân, mọi người đều bị dọa choáng váng, còn chạy thế quái nào nổi? “Các cô cậu nghe không hiểu tiếng người có đúng không? Bảo các cô cậu chạy... chạy.”
Huấn luận viên tiến lên, giơ chân đá vào mông người nào đó. Người kia lập tức lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp mặt, vội vàng đỏ mặt chạy đi.
Tiếp theo, người thứ hai, người thứ ba...
Giống y như đuổi vịt, cuối cùng khiến cho tất cả mọi người đều phải nhấc chân lên.
Có người trên mông vẫn còn in nguyên vết giày, nhìn rất thú vị.
Chỉ là giây tiếp theo, có rất nhiều người liền không cười nổi nữa...