“Báo cáo! Vừa rồi em nói, thầy không phải cấp trên của bọn em!”
Lời này nghĩ một cách cẩn thận thì thấy hoàn toàn không sai.
Bọn họ là sinh viên, hoàn toàn không có quân tịch, cũng không có biên chế, hoàn toàn không liên quan gì tới bộ đội, tất nhiên cũng không tồn tại cái gọi là “cấp trên, cấp dưới.
Phó Kiểu cho dù trâu bò hay ngang ngược thế nào vậy cùng lắm chỉ có thể tính là “huấn luận viên“.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như có lửa bắn tóe ra.
Một người bình tĩnh, một người tức giận, không ai nhường ai.
Một nhóm người nhỏ thuộc quân đội có mặt ở đây không khỏi cảm khái trong lòng, có thể ép Phó Kiêu tới nước này, cô bé kia cũng thật giỏi!
“Nói rất đúng!” Phó Kiêu vỗ tay, đánh vỡ không khí yên lặng trong nhà ăn, “Quả thực tôi không phải cấp trên của các em. Mặt khác, về việc hất đổ bát cơm, tôi làm có hơi... không được hay cho lắm, nên xin lỗi.” An An ngẩn ra rồi chợt cười khẽ.
Đàm Hi nhướng mày, thầm nghĩ: Co được, giãn được, không phải thông minh bình thường đâu.
Còn tưởng rằng sẽ phải “ác chiến” một trận, không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh như thế, suy nghĩ rõ ràng những sự tình liên quan, phát giác mình không phải là người có lý trong chuyện này nên lập tức nhận sai.
Không những không mất mặt mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy lòng dạ anh ta thoáng đãng, khí chất lỗi lạc.
Vốn dĩ có câu, quá mạnh mẽ sẽ phải chịu nhục, quá cứng rắn sẽ dễ bị đánh gãy.
Phó Kiều biến tiến biết thoái như thế, quả thực khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Lần tranh chấp này, nhìn bề ngoài thì Đàm Hi và An An thắng, nhưng Phó Kiêu đồng dạng cũng không thua.
“Nghe khẩu lệnh của tôi. Nghiêm! Nghỉ... Buổi trưa mọi người có hai tiếng để nghỉ ngơi, yêu cầu mọi người cần phải sửa sang lại chỗ ở, có thể tôi sẽ kiểm tra bất ngờ. Ngoài ra, trước khi trở về, các em hãy chủ động nộp các vật phẩm vi phạm quy định về phòng trực ban ở tầng một, sau khi kết thúc đợt tập quân sự này sẽ trả nguyên vẹn lại cho các em.” “Đừng có giữ lại bất kỳ thứ gì khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của tôi, một khi bị phát hiện hoặc bị báo cáo thì toàn bộ phòng ký túc sẽ cùng bị phạt!”
“Báo cáo!”
Phó Kiểu nhìn về phía đó, ánh mắt thoáng hiện vẻ nghiêm nghị: “Nói.”
“Vật phẩm vi phạm quy định là những gì ạ?”
“Ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt cần thiết ra, tất cả những cái còn lại đều được coi là vật phẩm vi phạm quy định. Bao gồm điện thoại di động, máy tính bảng, sách điện tử, đồ ăn vặt, trái cây, kem chống nắng mà các em mang tới. Giờ đã hiểu chưa?”
“Báo cáo! Đã hiểu!”
“Đứng về hàng ngũ! Khoan đã... Tên em là gì?”
“Đàm Hi.”
Đến tận khi Phó Kiêu hổ một tiếng “giải tán”, sự căng thẳng trong đầu mọi người mới dần thả lỏng ra.
Trên đường bốn người Đàm Hi trở về phòng ngủ, bến tại vẫn không ngừng nghe thấy tiếng bàn tán về vị huấn luận viên ma quỷ kia.
Sinh viên A: “Huấn luận viên rất đẹp trai mà.”
Sinh viên B: “Dáng người đẹp. Nhưng mà... dữ chết đi được. Tớ thích người dịu dàng, nho nhã cơ, phải làm sao đây?”
Sinh viên C: “Nhưng hành động hất bát cơm của thầy ấy làm người ta thấy quá tổn thương. Lúc đó thực sự là Chân Quả Quả đã bị dọa cho ngốc luôn...”
Sinh viên D: “Ai bảo cậu ta là cái thùng cơm chứ? Đã bảo đứng lên mà cậu ta còn ngồi nguyên tại chỗ ăn đến là ngon miệng. Rõ ràng là tìm chết còn gì!”
Sinh viên E: “Cũng không thể nói thế được, ngày đầu tiên tập quân sự, mọi người không hiểu quy củ, về tình cảm vẫn có thể tha thứ. Nhưng phương thức của huấn luận viên quá mạnh mẽ, yêu cầu quá cao, các cậu không cảm thấy kỳ quái à?”
Sinh viên F: “Đúng là rất kỳ quái... Tớ quen một chị sinh viên năm ba, chị ấy nói năm ngoái đi tập quân sự nhẹ nhàng lắm, chỉ có đi đều, nghiêm nghỉ là xong, thỉnh thoảng còn biểu diễn văn nghệ hoặc là xem chiếu bóng ngoài trời, cuộc sống quá thoải mái. Tại sao tới năm chúng ta lại thay đổi kinh khủng thế chứ?” Sinh viên G: “Tớ nghi ngờ chúng ta đang tham gia một đợt tập quân sự giả rồi.”
Đàm Hi vừa đi vừa nghe, không tỏ ý kiến gì với các lời bình luận về Phó Kiều, ngoại trừ những việc này, cô còn nghe được một tin tức quan trọng!
Thì ra huấn luận viên nghiêm khắc như ma quỷ không chỉ có mình Phó Kiểu mà những khoa khác cũng không ngừng kêu khổ.
Sự nghi ngờ trong đáy lòng lại tăng thêm ba phần.
Tốt cuộc lần tập quân sự lần này là muốn làm gì đây? Mục đích là gì?
Ký túc xá có sáu giường, ngoại trừ bốn người Đàm Hi ra còn có hai nữ sinh khác, cùng khoa nhưng khác chuyên ngành.
Chân Quả Quả là một trong số đó.
Một người khác tên là Phòng Tiểu Nhã, vừa rồi có ngồi ăn cùng bàn với họ, còn là fan hâm mộ của Hàn Sóc nữa.
Khụ... Antifan.
“Em yêu, chân anh sắp gãy rời rồi.” Hàn Sóc vừa vào cửa liển bổ nhào lên giường, nằm hình chữ X. Giữ gìn hình tượng là cái gì chứ?
Vị”idol” này hoàn toàn không có đâu. Khiến cho Phòng Tiểu Nhã nhìn đến trợn trừng hai mắt, không thể tin nổi Trịnh Thiên Vương nhà mình lại có scandal với loại mặt hàng này?
Quá sốt ruột!
Rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi: “Hàn Sóc, cậu không thể ngồi tử tế được à? Đứng có tướng đứng, ngồi có tướng ngồi, hiểu không hả?”
“Cái này của tôi gọi là tư thế ngủ, sao hả, cậu không phục a?”
“Muốn tới đánh tối ư?”
Phòng Tiểu Nhã tức tới run rẩy cả người, “Trịnh Quân bị mù mới mời cậu làm nữ chính cho MV của anh ấy. Cậu quả thực là... hết thuốc chữa!”
“Này này này... bị tôi bắt quả tang rồi nhé! Cô vừa mắng Trịnh Quân kia, thì ra fan não tàn cũng chỉ có thế này mà thôi.”
“Cậu... nói bậy cái gì thế hả? Tôi không hề...” “Cậu mắng Trịnh Quân mù mắt còn gì, tôi nghe thấy rồi.” Hàn Sóc chống tay nâng đầu, hai chân vắt lên nhau tạo nên một tư thế xinh đẹp, vừa nói con vừa nháy mắt một cái.
Phòng Tiểu Nhã: “...”
Đáng tiếc, chỉ mới đẹp trai được ba giây, chưa quyến rũ được gì đã bị Đàm Hi giơ chân lên đá cho một cái: “Mau dậy sửa sang đồ đạc đi, phải bàn giao cho phòng trực ban trước một giờ đấy.”
Hàn Sóc lập tức ngồi bật dậy: “Đúng thế... Suýt nữa thì tớ quên mất tiêu!”
“Thất thần cái gì hả? Nhanh chân nhanh tay lên.”
“Yes, sir!”
Thấy Hàn Sóc quái đản tự nhiên biến thành con cừu ngoan ngoãn, Phòng Tiểu Nhã nhìn Đàm Hi với ánh mắt cực kỳ sùng bái, nhớ tới dáng vẻ lúc nãy khi cô bắt bẻ huấn luận viên, quả thực đẹp trai ngút trời!