“Bí thư Lữ thấy sao?” Đặng Yến bắt đầu điểm mặt, kẻ hy sinh đầu tiên là Lữ Vỹ.
“Việc này...” Anh ta đưa ánh mắt về phía Lý Thiệu Giang: “Mặc dù việc làm của đồng chí Hoàng Liên có hơi... mất lý trí, nhưng cô ấy cũng là người bị hại, cần phải được xử lý thích hợp.”
“Người bị hại ư?” Đặng Yến cười nhạt, không rõ ngụ ý gì.
Nét mặt Lữ Vỹ có chút biến đổi, nhưng cũng ngại Tần Văn Hải cũng ở đây nên không dám nói gì. Hai vợ chồng nhà này lúc nào cũng như kẻ ca người xướng, rất ăn ý nhau.
“Ý của đại đội trưởng Từ thì sao?”
“Tôi?” Từ Hạo giật mình, cây bút từ trên tay rơi xuống.
Đặng Yến: “Anh là người chạy đến hiện trường xảy ra chuyện đầu tiên, tận mắt chứng kiến. Anh có quyền phát ngôn nhất.”
Từ Hạo ậm ừ hai câu rồi kể lại theo ký ức:“Lúc tôi đến, cả người đồng chí Hoàng Liên ướt đẫm nằm trên mặt đất. Đàm Hi và bạn cô ta đứng trong góc.” Tần Văn Hải hỏi: “Sắc mặt thái độ khi đó của hai người kia thế nào? Có hoảng sợ không, hay muốn bỏ chạy?”
“Rất bình tĩnh, không có dấu hiệu gì muốn trốn chạy cả.”
Đặng Yến nói thêm, “Lúc tôi đưa đội y tế đến hiện trường, dáng vẻ hai cô gái rất bình thường.”
Nhưng trong tình huống đó, “bình thường” mới thật sự “không bình thường”!
Tần Văn Hải chìm vào suy nghĩ, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Vậy tại sao hai luật sư kia lại đến?”
“Do Đàm Hi yêu cầu.”
“Ha...” Tuổi còn trẻ mà tính cẩn trọng cũng cao ghê.
Thế nhưng đây cũng vì muốn tăng thêm cân nặng cho cô trong quá trình thương lượng thôi. Ít nhất, cái mũ “Hiến pháp” này mà chụp xuống thì không ai trong bọn họ có thể ngăn được.
Đặng Yến hỏi vài người, ai cũng đều nói không rõ ràng nên trong lòng thấy hơi buồn bực. Thấy Phó Kiêu ngồi một bên, gần như trong trạng thái vô hình, cô ta nhịn không được liền hỏi, “Trung tá Phó, Đàm Hi là học trò của anh, anh không có gì để nói sao?” “Có. Mấu chốt là nói thì có tác dụng gì không?”
“Đương nhiên, mọi người ngồi ở đây không phải để thảo luận phương án giải quyết sao?”
“Không có gì phải giải quyết hết, Đàm Hi làm Hoàng Liên bị thương thì phải bị phê bình.”
Đặng Yến nhíu mày, hình như không đồng ý hành vi “Đại nghĩa diệt thân” của Phó Kiểu cho lắm, người của mình mà không bảo vệ, thật máu lạnh.
Nhưng nghĩ lại, chẳng qua Đàm Hi chỉ là sinh viên đến huấn luyện quân sự thôi, không phải lính chính thức dưới trướng của anh, thật sự không cần thiết vì vậy mà đắc tội với Lý Thiệu Giang.
Con người ấy mà, thực dụng đến đáng sợ... Đặng Yến thấy Lữ Vỹ gật đầu đồng ý, đang tính mở miệng nói điều gì đó thì lại bị những lời nói tiếp theo của Phó Kiêu chặn lại...
Anh ta nói, “Hoàng Liên ra tay trước cũng là có lỗi, đều phải bị xử phạt phê bình.” Lời này vừa nói ra, động tác gật gù của Lữ Vỹ cứng đờ. Đặng Yên mím môi để che giấu bờ môi đã cong lên của mình.
“Những gì tôi muốn nói chỉ có thế thôi.” Phó Kiểu khuấy động mặt hồ nước rồi sau đó lui về một cách nhẹ nhàng.
“Không được!” Lý Thiệu Giang không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy.
Thông báo phê bình đối với một sinh viên chỉ là râu ria, nhưng đối với một quân nhân thì nó là sự đả kích chết người.
Từ lúc Hoàng Liên vào đội nữ đặc công đến lúc lên đến tổ trưởng tổ hành động, những năm này đều thuận buồm xuôi gió, lý lịch cực kỳ trong sạch.
Giờ chỉ còn thiếu một bảng tuyên dương năng lực nữa là có thể cố gắng tiến thêm một bước. Nếu vào lúc này mang tiếng bị phế bình thì mãi mãi không bao giờ xoay người đứng lên được! “Tôi không đồng ý!” Thái độ của Lý Triệu Giang rất cứng rắn.
Đặng Yến cười nhạo.
Tần Văn Hải không thể hiện rõ cảm xúc lên vẻ mặt.
Đến cả Lữ Vỹ cũng không dám đỡ lời cho ông ta, bao che con cái cũng không phải cách này, sớm muộn gì lão Lý cũng bị cái tật xấu này hại thôi...
Vốn dĩ trong chuyện này, Hoàng Liên là người có trách nhiệm lớn nhất, nếu truy cứu thẳng ra thì chẳng còn chỗ đứng nữa. Xử tội nhẹ có cách của xử tội nhẹ, xử phạt nặng cũng có lý do của xử phạt nặng, nói trắng ra là phải xem các vị có mặt ở đây có thái độ thế nào.
Cứ từ từ bàn bạc, có khi bọn họ sẽ nể mặt Lý Thiệu Giang mà xử tội nhẹ thôi. Nhưng với thái độ cứng rắn của ông ta hiện tại rất có thể sẽ làʍ ŧìиɦ thế hoàn toàn đảo ngược!
Dù gì, ngoài Phó Kiều và Từ Hạo ra thì quân hàm của những người khác đều không thấp. Quả nhiên
“Thiếu tướng Lý không đồng ý là vì có cách nào tốt hơn sao?” Đặng Yến mở lời khiêu khích, cô ta không sợ tên họ Lý này.
Sắc mặt Lý Thiệu Giang rất kém, ý ông ta nói bỏ qua chuyện này đi, còn truy cứu trách nhiệm gì chứ!
Đặng Yến nhìn thấu cách nghĩ của ông ta mà còn cố ý hỏi như vậy, rõ ràng không muốn buông tha mà.
Nhưng sau lưng cô ta có hai nhà Tần và Đặng chống lưng, Lý Thiệu Giang không dám gây sự, chỉ có thể chửi rủa trong lòng.
“Thiếu tướng Lý?” Đặng Yến gọi ông ta mấy lần, “Sao anh không nói chuyện?”
Trong lòng người đàn ông thấy phiền, liên lỡ lời thốt lên: “Cô có thôi đi không?!”
Sắc mặt Đặng Yến trầm xuống, nụ cười tắt ngấm trên gương mặt.
“Đồng chí Lý Thiệu Giang, chú ý thái độ nói chuyện của ông.” Tần Văn Hải trầm giọng nhắc nhở. Đặng Yến nhìn chồng mình nở một nụ cười trấn an.
Lúc này, sắc mặt anh ta mới không đen sì như trước nữa.
Lữ Vỹ thầm lắc đầu, xem ra lão Lý này nóng nảy đến điên rồi, dám gây chuyện với Đặng Yến trước mặt Tần Văn Hải. Hừ... đôi vợ chồng này có thể làm lão ta nổ tung trong một giây!
Ba người Đàm Hi vừa ra khỏi cửa, một người lính liên lái xe việt dã đi tới ý bảo anh ta sẽ đưa Trình Vũ và Hứa Nhất Sơn ra ngoài.
Trình Vũ: “Xin lỗi, chúng tôi còn có chuyện cần bàn.”
“Vậy tôi đậu xe ở đối diện, các anh chị nói xong thì đến tìm tôi.”
“Phiền anh.” Tình Vũ hơi gật đầu.
Anh lính đỏ mặt thả cần gạt ra, đạp ga chạy đi.
Ba người đi đến một mảnh đất trồng dưa không xa, ở giữa có cái lều thấp, vừa đủ để che nắng.