Nên ăn cơm thì ăn cơm, nên huấn luyện thì huấn luyện, nên ngủ thì ngủ.
Đối với kết quả xử lý, không bàn luận, không hỏi thăm, thậm chí còn tỏ ra không hề có một chút hứng thú nào.
Lâu lâu Phó Kiêu lại dùng ánh mắt đánh giá quan sát có một cách ngẫu nhiên, mang theo vẻ tìm tòi, nghiên cứu nhưng cô cũng vờ như không thấy.
“Lão Phó, nhìn đâu vậy?” Chu Dân vỗ vai người anh em, ánh mắt thoáng qua sự tinh nghịch.
Phó Kiều thu ánh mắt về, hất móng chỏ trên vai ra, “Đừng có động tay động chân,“ Anh dừng một lát, thêm vào câu: “Ảnh hưởng không tốt.”
“Chậc, vậy cậu cứ nhìn chằm chằm vào sinh viên nữ thì ảnh hưởng tốt lắm sao?”
Phó Kiều lạnh lùng nhìn anh ta.
Mặt Chu Dân tỏ vẻ cực kỳ vô tội: “Sao chứ, tôi nói sai à? Không phải cậu mới vừa nhìn chằm chằm con gái nhà người ta đó sao?” “... Nhiều chuyện.”
“He, lão Phó à lão Phó, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi sao? Bình thường im im không nói tiếng nào, hóa ra đang chuẩn bị xuất tuyệt chiêu hả?”
Đáp lại anh ta là một ánh mắt sắc lạnh, với một câu “Suy nghĩ bẩn thỉu.”
“Chửi tôi?” Chu Dân tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ai bảo cậu ngứa miệng.”
“Chậc chậc, làm ác còn dám tố cáo trước!” Chu Dân tỏ vẻ rất đau lòng, “Lão Phó, anh học hư rồi.”
Phó Kiểu cúi đầu nhìn đồng hồ bấm giờ, sau đó hướng ra vận động hô to: “Còn 7 phút 16 giây, tốc độ nhanh lên! Nhanh “
Chu Dân liền nhìn theo, tìm được bóng dáng của Đàm Hi.
Theo lý mà nói, nhiều sinh viên như vậy, đều mặc đồng phục cùng một loại màu, để tìm một người trong đó không hề dễ, nhưng Chu Dân vừa nhìn đã thấy ngay.
Rất đơn giản, người nào chạy bộ giữ tốc độ đều, không nhanh không chậm, không hoảng hốt không vội vàng thì chính là người đó. “Cô gái này...” Nói tới đây, Chu Dân cân nhắc cả buổi, hình như không nghĩ ra phải dùng lời nào để miêu tả cô.
“Sao vậy?” Phó Kiểu liếc nhìn.
“Hơ, xem cậu khẩn trương chưa kìa! Tôi muốn nói là cô gái này sẽ có tương lai lắm đấy.”
“Y gi?”
“Một cô gái đến chạy bền thôi mà cũng tính toán tốt được thời gian, duy trì nghiêm ngặt tốc độ của bản thân. Có thể thấy được, khi cô ấy quyết định làm một việc gì đó, sắp xếp mọi việc sẽ rành rẽ cỡ nào, cách làm sẽ quả quyết ra sao. Nếu sinh ra ở thời cổ đại, không phải đế vương cũng là mưu thân rồi. Tóm lại, cô ấy không phải người thường, mờ nhạt trong biển người.”
Ánh mắt Phó Kiểu hơi kinh ngạc.
“Nhìn tôi vậy làm gì?” Chu Dân bật cười, “Không lẽ đột nhiên thấy tôi rất đẹp trai, rất bảnh, muốn nhìn lâu hơn hả?” “... Thể diện đầu? Còn cần không?”
Chu Dân cười khi một tiếng, “Vậy cậu nhìn tôi như thế làm gì?”
“Rất ít khi nghe cậu khen một người như thế.” Còn là nữ nữa chứ.
Đừng thấy Chu Dân cười hì hì cả ngày thì tưởng là dễ nói chuyện, thực ra anh ta rất ít khi khen ai. Nếu đã nói thành lời, vậy chứng tỏ trong lòng anh ta cũng nghĩ như vậy.
Chu Dân sờ cằm: “Có thể đấu tay đôi với với Lý Thiệu Giang, còn khiến Trung tướng Tần và quân y Đặng ra mặt giúp đỡ, cô gái này rất bản lĩnh đó.”
Việc của Đàm Hi và Hoàng Liên đã không còn là chuyện bí mật gì trong căn cứ huấn luyện này. Trước đó, từ miệng của Phó Kiều, Chu Dân đã biết được một số tình tiết của cuộc nói chuyện, sau khi tưởng tượng và trau chuốt sự tình thì không khỏi cảm
khái - Nghé con mới sinh không sợ hổ! Một mình chấp hết mấy boss lớn, không nói đến thực lực, chỉ nói đến dũng khí thôi đã đã để làm người ta thán phục rồi.
Dù sao, Chu Dân cũng không dám.
Phó Kiêu cầm đồng hồ bấm giờ, ngón tay gõ nhẹ. Ba người Đàm Hi, Hàn Sóc và An An gần như tới cùng một lúc, nhìn nhau cười.
“Lão Phó, tôi thấy ba cô gái này có chút hy vọng đó.”
Phó Kiêu nhìn đám người sinh viên đang chạy đến ở phía sau, nghe vậy liền cau mày: “Hy vọng gì?”
“Bộ đội đặc công ấy, nói không chừng còn có thể gia nhập Lôi Thần...”
Phó Kiểu chỉ vào đồng hồ bấm giờ, “Thành tích như vậy mà đòi vào đội đặc công? Nằm mơ giữa ban ngày chắc.”
“Bọn họ chẳng phải chưa dốc hết sức sao.” Ba người chạy đến đích, hơi thở đều đặn, nhìn là biết chưa dốc toàn lực rồi.
Phó Kiểu không đáp lại. Chu Dân sờ mũi, quay lưng đi, thầm nghĩ: Cậu cứ mạnh miệng đi, lúc tát vào mặt thì đừng đau quá nhé!
Đợi nhóm sinh viên cuối cùng đến đích, Phó Kiêu bắt đầu chỉnh đốn đội hình, “Nghiêm! Nhìn phải nhìn... Mọi người nghỉ 10 phút, nhưng không được rời khỏi sân.”
Cả đám hoan hố.
Đàm Hi đã nhắm một chỗ mát mẻ cách đó không xa từ trước, trên có cành cây, trước sau thông gió, là nơi hóng mát tuyệt nhất. Vì vậy, Phó Kiêu vừa nói “giải tán”, Đàm Hi đã chạy tới với tốc độ ánh sáng để chiếm chỗ.
Khoanh chân ngồi xếp bằng trên mặt đất, hướng về nhóm Hàn Sóc vẫy tay, “Bên này!”
“Hừ! Không biết còn tưởng chỗ đó có báu vật gì, gấp gáp đến vậy!” Cái giọng vốn dĩ ngọt ngào nay đượm thêm chút cay nghiệt, trở nên cao vót chói tai.
Đàm Hi nhướng mày, thuận thể nhìn qua, ừm... Không quen. Hàn Sóc đi tới từ phía sau, vai đụng một cái khiến cho đối phương lảo đảo.
“Á, anh đụng người ta rồi, sợ quá!”
Trần Dĩnh Kỳ bực tức quay lại: “Cô không có mắt hả?!” Hàn Sóc nháy nháy mắt, “Sự thật chứng minh là tôi không chỉ có mắt mà còn long lanh long lanh đây...”
An An mỉm cười, mặt mày Nhiễm Dao giãn ra, dường như đã quen với sự tự luyến mọi lúc mọi nơi của cô nàng.
Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã thì không có năng lực thừa nhấn mạnh được như thế. .
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Mặt Chân Quả Quả ngơ ra: Không ngờ cô lại là idol” kiểu dó!
Phòng Tiểu Nhã trợn mắt há mồm: Tự nhiên thành fan luôn rồi, ôi ôi ôi...
“Cô còn là một ngôi sao đó! Có biết xấu hổ không hả?”
“Ô,“ Hàn Sóc duỗi cái cổ dài về trước, “Mặt ở đây nè, vẫn tốt chán, sao lại xấu hổ chứ? Cho dù xấu hổ, cô có thể giúp tôi lột ra sao? Đâu phải diễn Họa Bì 3 đầu.”