Đợi đến khi tiếng nghị luận giảm dần, chiến sĩ mới bắt đầu báo thành tích cá nhân: “An An 100 điểm!“.
Fuck!
10 phát đạn, đều trúng hồng tâm.
Mọi người cảm thấy, cả thế giới đều trở nên huyền ảo.
100 điểm, điểm tối đa, là khái niệm gì đây? Đừng nói những sinh viên này chưa từng thấy qua. Ngay cả những người thường ở bộ đội như chiến sĩ kia cũng rất ít có cơ hội nhìn thấy.
Phát súng đầu tiên của Đàm Hi là 7, phát thứ hai là 8, phát thứ ba là 9, còn lại đều là 10.
“An An, cậu luyện qua rồi à?” “Ừ.” Cô dịu dàng mỉm cười, khẽ gật đầu, “Nhưng lâu rồi chưa đụng tới, bây giờ xem lại thì thấy không thụt lùi lắm”
“Thâm tàng bất lộ nhé!”
“Anh tớ dạy đấy.”
“Anh nào?” An An có hai người anh trai, nên Đàm Hi mới hỏi như thế. “Anh Cả.”
“Chà...”
“Tớ chỉ học được mấy cái vặt vãnh thôi, anh ấy giỏi hơn nhiều.” Trên mặt An An tràn đầy sự hãnh diện.
Đàm Hi thầm líu lưỡi.
Cho dù thế nào, lần huấn luyện tập bắn này, tất cả thành viên của tổ 18 là những người chiến thắng lớn nhất!
Xứng đáng với hạng nhất!
Phòng Tiểu Nhã: “Tớ chỉ bắn được 2 điểm, mất mặt quá...”
Chân Quả Quả: “Thỏa mãn đi! Tuy tớ nhiều hơn cậu 5 điểm, nhưng cũng là gà mờ. Nhưng so với những người 0 điểm thì chúng ta vẫn được xem là khá giỏi rồi.”
Phòng Tiểu Nhã: “Hì hì... Tuy hai chúng ta đều khá gà, nhưng tổng điểm của tổ vẫn hạng nhất! Cảm ơn trời đất!“.
Chân Quả Quả: “May là trong tổ chúng ta có vài người biếи ŧɦái kia.”
An An có thể bắn được 100 điểm, tuy Đàm Hi cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận. Dù sao cô ấy có gia thế hùng hậu, tinh thông 18 môn võ nghệ thì cô cũng sẽ không thấy kỳ lạ. Thẩm Hàn và Hứa Trạch cảng không cần phải nói, rõ ràng là đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Nhưng Hàn Sóc thì khiến cô hơi bất ngờ,
Cô nàng này lại bắn được 80 điểm, trong đó có ba lần bắn trung hồng tâm.
Không đợi Đàm Hi lên tiếng hỏi, Hàn Sóc đã vác mặt đến, bắt đầu tranh cổng tự khoe: “Gái à, tuy thành tích của anh không tốt bằng cứng, nhưng cũng bắn được 80 điểm, có phải rất tâm đắc không?”
“Tâm đắc” trong tiếng Quảng, có nghĩa là “Đáng yêu”, “Vui mừng”, “Lợi hại“.
Tuy nhiên, ngữ cảnh bây giờ thì lại dùng nghĩa thứ 3 để giải thích.
Đàm Hi rất nể mặt, vỗ tay: “Có cần tớ tặng cậu một đóa hoa hồng nhỏ không?”
“Được đó, được đó!”
“Nếu không quy đổi hoa hồng nhỏ thành nụ hôn cũng được?” Mặt cô ghé sát, lại chỉ vào chỗ lúm đồng tiền, “Hề hề, hôn chỗ này...” Đàm Hi: “Mơ đi!”
Đợt tập bắn kết thúc đã là 11:30, đa số mọi người đều xuất phát đến căng tin.
Ăn xong, trở về ký túc xá theo thứ tự.
Trên đường trở về, nhân lúc mọi người không chú ý, sau khi đánh tiếng với Hàn Sóc, thì Đàm Hi chuồn đi.
Đợi đến khi đi xa khỏi đám đông, nhìn sân tập trống vắng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, cô mới ý thức được bản thân không biết nên đi đâu để tìm Lục Chinh.
Buổi trưa lúc ăn cơm không đến, nhóm người Phó Kiêu và Chu Dân cũng không lộ diện, nói không chừng đám người này đã đi đâu ăn mảnh rồi.
“Đệch!”
Trong lúc chán nản, đột nhiên nghe thấy tiếng xe, ngẩng mặt lên xem, từ xa có một chiếc xe việt dã đang chạy về phía cố.
Tròng mắt Đàm Hi xoay chuyển, lao vào phía giữa, làm động tác chặn xe.
Binh sĩ lái xe vội vàng thắng lại. “Ôi? Em không phải là sinh viên tham gia huấn luyện sao? Lúc này rồi, sao vẫn còn ở sân tập?”
Đàm Hi vừa nhìn, bỗng cảm thấy vui vẻ, đây chẳng phải là chiến sĩ báo điểm lúc trước sao.
Vậy thì dễ xử rồi...
“Chào đồng chí!” Đàm Hi làm động tác chào quân đội tiêu chuẩn.
Đồng chí vội vàng xuống xe, đứng nghiêm, chào lại.
Đàm Hi mỉm cười, “Là thế này, lúc nãy sau khi kết thúc hạng mục bắn súng, huấn luyện viên Phỏ kêu em sau khi ăn cơm tối xong thì đi tìm thấy ấy. Nhưng em không biết thầy ấy ở đâu...”
“Em nói Trung tá Phó đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng! Thầy ấy là huấn luyện viên của tụi em”
“Thường vào giờ này họ đều ở tòa nhà chỉ huy.”
“Có thể nói cho em biết đi như thế nào không?” Đàm Hi kiên nhẫn hỏi.
“Nếu em đi bộ thì khá xa đó.”
Đàm Hi tỏ vẻ khó xử, nôn nóng nói: “Vậy phải làm sao đâu? Lỡ đến trễ rồi có bị phạt không? Không biết là chạy bộ hay đứng tấn?” Vừa nói, vành mắt cũng đỏ ửng theo. Chiến sĩ lúng túng: “Em đừng khóc! Tôi lái xe đưa em qua đó là được!”
“Thật chứ?” Ánh mắt trông vô cùng đáng thương.
“Ừ! Lên xe đi!“.
“Đồng chí, anh thật tốt bụng! Hi hi...” Đàm Hi mỉm cười, cứ như vẻ buồn bã lúc nãy chỉ là ảo giác.
Cô kéo cửa ghế phó lái ra, bò lên, ngồi vững. “Em quên thắt dây an toàn rồi.” “À à! Anh thật cẩn thận.” Đàm Hi vội vàng thắt vào, còn tiện thể khen đối phương một câu.
Khuôn mặt ngăm đen của chiến sĩ bỗng xuất hiện một màu hồng khả nghi: “Không... không cần khách sáo...”
Suốt dọc đường, Đàm Hi thỉnh thoảng lại nói chuyện với anh ta, ước lượng chừng mực rất tốt. Trong lúc đối phương không hay biết gì, cô nói bóng nói gió moi móc ra được không ít thông tin hữu ích.
Tổng kết làm ba điểm.
Thứ nhất, văn phòng của nhóm người Phó Kiều, Chủ Dân, Lý Khuê được đặt tại tòa nhà chỉ huy. Thứ hai, kế bên tòa nhà có một nhà khách, chuyên dùng để tiếp đãi nhân viên ghé thăm.
Thứ ba, Lục Chinh hoặc là ở tòa nhà chỉ huy, hoặc là ở nhà khách.