Trong lòng người đàn ông tựa như có pháo hoa nở rộ.
Đời này, ngoại trừ những lúc cầm súng ra, có lẽ anh chưa từng cảm thấy vui vẻ như thế này bao giờ!
Đàm Hi xoay người hôn anh: Tha lỗi cho em, chỉ có thể nói một nửa nguyên nhân...
Người đàn ông hơi giật mình, sau đó nhanh chóng giành lại thế chủ động.
Dây dưa một hồi, cuối cùng cả hai cùng ngã xuống giường.
Lục Chinh đã động tình, thế tới rào rạt. Sự tự chủ mà anh vẫn tự hào giờ phút này đã sụp đổ, chẳng còn tác dụng gì nữa.
Đàm Hi lại sợ lửa đốt chưa lớn, dùng hết mọi khả năng để khiêu khích, y như một con yêu tinh quyến rũ, chỉ muốn nuốt chửng “thịt Đường Tăng” trước mặt này vào miệng.
“Đủ rồi!” Lục Chinh đè cô ở dưới người, bàn tay lớn ghì chặt hai vai thiếu nữ, gân xanh nổi đầy trên trán, trong mắt có ánh sáng tối tăm dao động. Một con sói đói đang vô cùng cố gắng tự khống chế bản thân mình không được động lòng trước “đồ ăn” ngon miệng trước mặt.
Đáng tiếc là chẳng có mấy tác dụng.
Muốn ăn, vẫn cứ muốn ăn...
Đàm Hi mỉm cười: “Sao không động đậy nữa? Anh nhịn được thật à?”
Lục Chinh khó khăn rời ánh mắt đi, “Đừng nghịch nữa, thân thể của em không tiện...”
Cánh tay nhỏ và dài quấn lấy cái eo rắn chắc của người đàn ông, sườn mặt cọ nhẹ trên ngực anh.
Cô nói: “Đại Điểm Điểm, anh nhất định yêu em nhiều lắm.” Lúc này còn có thể phanh lại.
Trong lòng người đàn ông khẽ động.
Đúng vậy, yêu chết đi được.
Cũng hành hạ bản thân mình đến thảm thiết.
Lật người một cái, Lục Chinh nằm thẳng xuống bên cạnh cô, há miệng thở dốc, mượn cơ hội này để bình ổn lại xao động trong cơ thể mình. Nhưng Đàm Hi lại quấn lên, dùng tư thái cực kỳ không muốn xa rời gối lên trước ngực anh.
“Đừng không biết sống chết!” Anh lạnh giọng mắng một tiếng, rõ ràng hơi thở lại trở nên dồn dập như cũ. Đàm Hi giả điếc không nghe thấy, vẫn cứ làm theo ý mình như cũ, thậm chí còn giơ tay xoa nhẹ cơ bụng cân xứng của anh.
Thân thể người đàn ông cứng đờ.
Cỗ nhiệt vừa mới bị áp xuống lại thuận thế bùng lên, thiêu đốt hừng hực trong thân thể anh.
“Nhóc con, sớm muộn gì ông đây cũng bị em đùa tới chết...”
Đàm Hi cười thành tiếng, vô cùng suиɠ sướиɠ: “Em không muốn anh chết, thế nên, chúng ta làm đi.”
Ánh mắt người đàn ông sa sầm, túm chặt cổ tay cổ: “Em nói gì hả?”
“Em nói, làm đi.” To gan, thẳng thắn, ngây ngô và quyến rũ đan xen vào nhau.
“Em điên rồi!” Đẩy cô ra, Lục Chinh ngồi bật dậy như thể đụng phải mãnh thú vậy. Đàm Hi ngồi quỳ trên giường, ôm lấy anh từ phía sau, nhẹ nhàng ghé sát vào tai người đàn ông: “Quên mất không nói với anh, hôm qua là ngày cuối cùng rồi, đã hết rồi.”
Lập tức quay ngoắt đầu, ánh mắt Lục Chinh tối sầm như bị một tầng sương mù bao phủ.
Đàm Hi ngẩn ngơ, phản ứng này... Gặp họa rồi! Giầy tiếp theo, cô đã bị đẩy ngã, sau đó là những tiếng khóc lóc xin tha khiến người phải xấu hổ.
Vì vậy, đàn ông chẳng khác gì sói cả, không thể nhốt quá lâu.
Nếu không, một khi thoát khỏi lồng giam thì sẽ lập tức phản công và hủy diệt mọi thứ trước mắt.
Đã từng được dạy dỗ bao nhiêu lần nhưng Đàm Hi vẫn chẳng khốn ra, thế nên chắc chắn là sẽ bị xơi tái cực kỳ thảm rồi.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ.
Trong phòng, cảnh xuân vô hạn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt mà đã tới ngày tập quân sự thứ mười. “Cuối cùng cũng qua một nửa thời gian, cảm ơn trời đất!” Tiểu Công Trúa nằm trên chiếc giường sắt của ký túc xá ngơ ngác nhìn trần nhà, chắp tay làm lễ.
Kết thúc luyện tập xếp hàng buổi sáng, vất vả lắm mới ăn xong bữa trưa, lúc này mới có một chút xíu thời gian để nghỉ ngơi.
Quả nhiên, nói sống trong bộ đội một ngày như bằng cả một năm cũng không ngoa.
Cô muốn về nhà, càng muốn gặp lão cán bộ nhà mình hơn.
Cũng không biết Tống Tử Văn có nhớ có chút nào không nữa?
Với một người bình tĩnh và giỏi khắc chế như anh, ở trong quân ngũ chỉ là trường hợp nhỏ, chắc sẽ không nhớ đâu.
Có lẽ anh còn cảm thấy may mắn vì non nửa tháng chẳng có ai ồn ào bên tai.
Nhiễm Dao không biết rằng, trong mười ngày ngắn ngủn này, Tần Văn Hải đã nhận được ba cuộc điện thoại từ cơ quan hành chính ở thủ đô, toàn bộ đều là dò hỏi tin tức có liên quan tới cô. Vị Trung tướng đã quen nhìn thói đời này không thể không cảm khái, núi này cao còn có núi cao hơn, ngay cả giới chính trị cũng bị kinh động. Mấy cô nàng sinh viên Đại học T này quả thực muốn lên trời rồi.
Không chỉ như thế, điện thoại dò hỏi về An An cũng chỉ có nhiều hơn chứ không ít.
Hơn nữa, mỗi lần lại là một người khác nhau gọi tới, ngay cả người của ủy ban thường vụ Quốc hội cũng từng gọi một lần.
Tần Văn Hải quả thực không thể hiểu nổi.
Trong những người này có rất nhiều người mà ngày thường anh ta không tiếp xúc nổi, giờ tất cả lại cùng tới tìm anh ta, thật sự là... được thương mà sợ.
Hàn Sóc đang tới tháng, vừa nghe Nhiễm Dao nói vậy thì cũng tỏ vẻ cảm khái.
“Trời thì càng ngày càng nóng, không có cách nào sống tiếp những tháng ngày này nữa. Mỗi ngày dậy sớm hơn cả gà, ngủ thì rõ muộn, lâu lâu lại tập hợp khẩn cấp, sơ tán khẩn cấp một lần... Cảm giác người mình cũng chẳng phải của mình nữa rồi.” Phòng Tiểu Nhã và Chân Quả Quả đều chỉ mặc áo hai dây, ngồi hóng mát bên cửa sổ: “Thực ra nhiệm vụ huấn luyện mấy ngày nay cũng không quá nặng nhọc, còn nhẹ nhàng hơn ngày đầu tiên nhiều. Có điều thời tiết quá nóng, ký túc còn không có điều hòa, trên lưng tớ mọc đầy mụn rồi.”
“Không tin thì cậu nhìn đi.” Chân Quả Quả xoay người lại, dưa lưng ra cho cô nàng nhìn, quả thực những nốt mụn đỏ nổi đầy trên da làm người nhìn cũng thấy da đầu tê dại.
Hàn Sóc xoay người xuống giường, lục lọi một hồi mới tìm thấy một thứ gì đó ở dưới giường, được bọc bằng túi ni lông màu đen nên không nhìn ra là cái gì.
Cô mở túi ra để lộ thứ đồ ở bên trong.
“Gel lô hội?” Chân Quả Quả kinh ngạc thốt lên. Hàn Sóc “suýt” với cô ta một cái, “Câm miệng!”
“Ừ ừ!” Cô ấy lập tức bịt chặt miệng lại.
Hàn Sóc ném sang: “Cậu bối lên đi, chắc sẽ đỡ hơn đấy.”
Chân Quả Quả nhìn Hàn Sóc bằng vẻ mặt vừa sùng bái vừa cảm kích: “Anh Sóc, em phải làm fan não tàn vĩnh viễn của anh mới được!”