Lần này chiêu mộ bộ đội đặc công, không biết vô tình hay cố ý, dù sao tin tức cũng không hoàn toàn được bảo mật.
Vì cơ hội này, có không ít người ôm tâm tư tới để tham gia tập quân sự, ví dụ như Thẩm Hàn, ví dụ như Hứa Trạch.
Đương nhiên cũng sẽ có cả những người khác nữa.
Thăng cấp không dễ dàng gì, Hứa Trạch nghĩ đến phương thức huấn luyện nhóm nên mới hao tổn tâm huyết gom được mười người lại thành một đội.
Đồng dạng, những người ở đội ba cũng gộp lại với nhau vì nguyên nhân này.
Có thể nghĩ, chuyện thắng thua quan trọng thế nào với bọn họ.
Những người khác đều có mục tiêu chính xác và rõ ràng, nói cách khác, sớm muộn gì đội bảy và đội ba cũng sẽ đối đầu với nhau.
Lại không ngờ, ngày này tới nhanh như thế.
“Cậu nói ai ghen ghét hả?” Từ Dương hừ lạnh: “Cậu cảm thấy tôi đang nói ai nào? Ngu ngốc!” “Con mẹ nhà cậu muốn đánh nhau đúng không?” “Ha, tôi nghe lời lão đại, không chấp nhặt với bọn ghen ăn tức ở, mất giá lắm.” Từ Dương không trúng phép khích tướng của đối phương, đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Tất cả thành viên của đội ba đều nổi giận.
Đội bảy cũng chẳng phải phường ăn chay.
Khí thế giương cung bạt kiếm, chạm vào là nổ.
Lúc này lại có thêm một chiếc xe việt dã quay về, người từ trên xe đi xuống đều ướt dầm dề toàn thân, y như một đám gà bị rơi vào nồi canh, tuy rằng nhếch nhác nhưng toàn thân lại không dính bùn đất như đám người đội ba.
“Ồ, hai đội các cậu nhanh thật đấy, về từ lúc nào thế?”
Không ai đáp lời, không khí đã hòa hoãn lại không ít.
Người trong đội này dễ thích nghi với hoàn cảnh, cũng thích nói nhiều nên chỉ sau một hồi lâu đã bắt chuyện ríu rít với người đội bảy, lâu lâu lại quay sang nói mấy câu với người của đội ba, có thể nói là thuận lợi trăm bể. Đàm Hi vẫn không nói gì, chỉ dựng thẳng lỗ tai lên, cẩn thận lắng nghe.
Thông qua nội dung cuộc nói chuyện, cô đoán rằng tình huống mà mỗi đội gặp phải có thể không giống nhau.
Xe của đội ba bị sa lầy, hao hết sức lực mới có thể thoát ra, cho nên ai lấy đều thành tượng đất.
Mà đội bốn trên đường đi có người bị rơi xuống nước. Mọi người nhảy xuống cứu, kết quả dòng nước chảy xiết nên bị cuốn đi, vất vả lắm mới lên được bờ, bởi vậy có một nửa người bị ướt, còn một nửa lại không sao.
“... Cậu không biết đâu, tôi phải dùng hết sức mình mới bò lên bờ được đấy, nghĩ thẩm có thể ngồi vào xe để nghỉ ngơi một hồi, không ngờ xe lại hết con mẹ nó xăng!”
“Thế sau đó thì sao?” Rõ ràng xe đã được lái về, chứng tỏ là có xăng bổ sung. “May mắn là bên đường có một trạm bơm xăng dầu tự động.”
Nửa tiếng tiếp theo, lại có thêm những xe khác quay về.
Đội một mặt xám mày tro, đội hai cả người đầy sơn, đội măm quần áo rách bươm, đội sáu nói thấy ma khi đi ngang qua bãi tha ma.
Tóm lại, các đội đều ít nhiều gặp nạn, trước mắt chỉ có đội bảy là còn lành lặn, hơn nữa còn quay về sớm nhất.
Hơn nữa, người của đội ba cũng châm ngòi thổi gió thêm vào nên ánh mắt mọi người nhìn về phía đội của Đàm Hi đều lộ vẻ không tốt.
Từ Dương tức đến đau cả gan, chuẩn bị chửi ẩm lên.
Hàn Sóc cũng ngo ngoe muốn động.
Hai người Trương Quán, Lưu Minh thì tỏ vẻ để phòng, dường như có thể khai chiến bất kỳ lúc nào.
Đàm Hi ngăn người lại: “Bọn họ người đồng thế mạnh, đừng lấy cứng đối cứng.” Rất nhanh, nhóm huấn luyện viên đã trở lại, đi lên đài cao, nhìn từ trên xuống.
“Đây là lễ vật tặng cho mọi người, có thấy vừa lòng không?” Lý Khuê cười lớn y như một vị tướng quân hào hùng vạn trượng.
Có điều, đáp lại anh ta chỉ là một trận than thở.
“Cái này cũng mới chỉ là bắt đầu, những huấn luyện mà các em phải đối mặt tiếp theo đây còn tàn khốc hơn gấp trăm lần, ngàn lần! Hy vọng mọi người có thể tự giải quyết cho tốt!”
Lúc nói chuyện, ánh mắt xẹt qua phía Đàm Hi đầy ẩn ý.
Cô đáp lại bằng một nụ cười, có mấy phần cuồng vọng, cũng có mấy phần kiêu ngạo.
Lý Khuê suýt chút nữa chết nghẹn, liếc mắt nhìn thoáng qua Phó Kiểu ở bên cạnh, chỉ thấy mặt thằng nhãi này chẳng có thái độ cảm xúc gì nhưng trong mắt thoáng có ánh sáng lạnh lóe lên. Anh ta lặng lẽ khóc thay cho Đàm Hi.
Chắc chắn những ngày tiếp theo đây, đội bảy sẽ không được sống nhẹ nhàng.
Sau một hồi cổ vũ có kẹp dao giấu kiếm, Lý Khuê tuyên bố giải tán.