Mọi người quay sang nhìn nhau. Dường như đây là lần đầu tiên họ biết được một Đàm Hi như vậy - Mạnh mẽ, sắc bén, giống như một thanh kiếm bén nhọn vừa được tuốt khỏi vỏ, nhọn hoắt bức người.
Hàn Sóc nghe xong, mơ hồ có vẻ xiêu lòng, sau đó âm thầm đứng phía sau Đàm Hi.
Nhiễm Dao nghĩ ngợi một lúc, rồi cũng đứng qua đó.
Đứng bên Hứa Trạch chỉ còn có Tạ Từ, Trương Quán, Lưu Minh, rõ ràng đang ở vào thế yếu.
Mí mắt cậu ta giật mạnh: “Đàm Hi, cậu có biết làm như vậy sẽ làm cho cả tiểu đội sụp đổ hay không?! Lúc trước cậu còn nói với tớ, là một đội trưởng có yêu cầu mọi người phục tùng tuyệt đối, bây giờ thì sao? Có đúng là cậu đang tự bế hòn đá đập vào chân mình không hả?”
“Không. Tớ vẫn phục tùng mệnh lệnh của cậu” Từng câu từng chữ, khí phách rõ ràng. Hứa Trạch cau mày, đôi mắt thoáng lên sự khó hiểu.
Đàm Hi nhìn cậu ta, ánh mắt nghiêm túc, “Suy nghĩ cá nhân của tớ không có tham chiếu, khó tránh khỏi sẽ bị vẻ bề ngoài che mắt, làm như vậy không phải là để mọi người chia đội, cũng không phải muốn mượn cớ này để ép cậu phải đồng ý, chẳng qua chỉ là muốn cậu nhìn thấy rõ thái độ của mọi người, từ đó thận trọng quyết định mà thôi.”
Hứa Trạch nặng nề liếc nhìn cô, tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Cậu cứ nghe thử suy nghĩ của tớ đã. Còn về việc có thực hiện hay không thì quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay cậu”
Từng câu từng chữ của Đàm Hi đều là thật lòng, đi sâu vào lòng người. Cô đã rất cố gắng để thích ứng với đội ngũ, cố gắng hết sức phục tùng quản lý, và cho Hứa Trạch mặt mũi nhất có thể. Nếu đổi lại là cô của trước đây thì chắc chắn sẽ khiến Hứa Trạch được dịp đẹp mặt ngay tại chỗ, hơn thế nữa có khi còn đoạt quyển, trực tiếp thay thế cậu ta.
Suy cho cùng, tính cách Đàm Hi vốn hoang dã. Cô đã thử đi theo con đường “tiền đồ rộng mở” có nề nếp trước đây, nhưng từ tận trong xương cốt của cô, sự phản nghịch và phóng túng vẫn chưa bao giờ xóa đi được.
Cô thích đột phá, thích kíƈɦ ŧɦíƈɦ, còn thích cả kɦoáı ƈảʍ khi đạt được thắng lợi trong gang tấc.
Tư duy không đi theo con đường bình thường khiến cô trông có vẻ đơn độc, rất khó hòa nhập với tập thể.
Còn Hứa Trạch lại hoàn toàn khác cô, tính cách cứng cỏi kiên trung, trầm ổn ngoan cường của người quân nhân đã được cậu ta thể hiện đến cực điểm, nhưng đồng thời thêm cả khuyết điểm cứng nhắc, không biết nói chuyện. Cũng may, cậu ta còn biết lắng nghe, chưa phải là loại người cố chấp đến chết.
Ít ra còn có một điểm, cậu ta đang nghiêm túc suy nghĩ những lời Đàm Hi nói khi nãy.
“Được, tớ sẽ thử nghe suy nghĩ của cậu.”
Đàm Hi mỉm cười, chậm rãi cất lời...
“Đầu tiên, chúng ta không biết khi nào cảnh sát đặc biệt và đội chống khủng bố gì gì đó đến đây. Cho dù họ có tới, thì khi ở cách trang trại hai kilomet cũng sẽ bị phần tử khủng bố giám sát được qua camera. Cậu thấy khả năng họ ứng cứu được là bao nhiêu phần trăm?”
Sắc mặt Hứa Trạch trầm đi.
“Hơn nữa, chúng ta đã tiêu tốn rất nhiều sức lực mới trà trộn được vào trong trang trại, nếu không thể tận dụng được cơ hội này thì chẳng phải là quá đáng tiếc rồi sao?”
“Ngoài ra, quân địch ở chỗ sáng, chúng ta ở trong chỗ tối, thế cục trước mắt vô cùng có lợi đối với chúng ta, chỉ cần tận dụng được thì không phải sẽ không có khả năng thành công. Như vậy, phải đánh úp khiến địch không ngờ tới được. Chỉ cần kế hoạch chuẩn xác, sẽ có thể chiếm được tiền cơ, gϊếŧ đối phương trở tay không kịp!” Mặt Hứa Trạch không chút biểu cảm: “Đừng quên, phục tùng là thiên chức của người lính. Chúng ta là một cây súng trong tay cấp trên. Cấp trên chỉ về đầu thì chúng ta đánh về đấy, không cần có quá nhiều suy nghĩ
“Nhưng có một câu nói thế này, tướng ở ngoài, có khi không cần nghe theo quân lệnh”
“Đàm Hi, làm vậy không hợp quy củ. Một khi hành động thất bại, nếu chọc giận phần tử khủng bố vậy rất có khả năng họ sẽ càng có những hành động điện công hơn nữa!”
Ví dụ như, gϊếŧ người ra uy, nhấn cớ đó đạt được mục đích trấn áp và uy hϊếp.
Chẳng lẽ Hứa Trạch không muốn làm anh hùng hay sao?
Làm sao có thể:
Máu trong cơ thể cậu ta cũng đang cuộn trào mãnh liệt giống như Đàm Hi!
Nhưng... cậu ta là đội trưởng, phải chịu trách nhiệm với cả đội, phục tùng cấp trên, không có chỗ cho bất kỳ sự sai lầm nào. Cậu ta không có tư cách được có bất kỳ hành động nông nổi nào!
Nếu như nói Đàm Hi là một cây đuốc trong đội quân, châm lửa nhiệt tình và kỳ vọng của mọi người; vậy thì Hứa Trạch là một chậu nước lạnh ở trong đó, mục đích là giúp mọi người tìm lại lý trí, làm lạnh cảm xúc.
Chưa nói đến ai đúng ai sai, nhưng phong cách hành động rõ ràng khác nhau.
Đàm Hi: “Tớ có thể hiểu được suy nghĩ ném chuột sợ vỡ đồ của cậu. Nhưng cậu có từng nghĩ qua, bây giờ chúng ta sợ hãi trốn tránh, thì rất nhanh sau đó có thể sẽ trở thành một vấn đề khó lớn nhất của đội cảnh sát đặc biệt và đội chống khủng bố hay không?”
Hứa Trạch sợ chọc giận đối phương làm hại đến con tin, chẳng lẽ đội cảnh sát đặc biệt đến rồi liền không sợ hay sao?
Họ cũng sợ chứ! “Lúc này, hai bên giằng co nhau, sự an toàn của con tin vắt ngang hai bên. Chúng ta chỉ biết khoanh tay chịu trói, càng ngày càng hao tổn sức lực, vậy đối với cái cục diện này không có chút lợi ích nào cả!”
Hứa Trạch xua tay, vùng lông mày đã có chặt lại: “Để tớ suy nghĩ đã...”