Nếu Vương Tùng có thể làm Trung đội trưởng thì tất nhiên thần thủ không thể kém.
Quyết tâm muốn thoát khỏi hai cậu sinh viên dễ như trở bàn tay, mắt thấy đã sắp thành công thì An An lại tiến lên, nhẹ nhàng ném ra một câu bâng quơ...
“Không tuân thủ quy tắc diễn tập, trong trường hợp nghiêm trọng nhất sẽ bị mất chức, giáng quân hàm, anh có chắc còn muốn tiếp tục không?”
Vương Tùng ngơ ngác, động tác cứng đờ, giây tiếp theo liền từ bỏ giãy giụa.
Hứa Trạch, Tạ Từ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cũng thu tay lại.
Vương Tùng thoát khỏi giam cầm cũng không xông lên nữa. Hiển nhiên, anh ta đã hoàn toàn nghe lọt những lời An An vừa nói.
“Mấy người không thể làm vậy...” Thân thể từ bỏ chống cự nhưng ngoài miệng vẫn muốn giãy giụa.
“Anh cầm miệng đi! Đã chết rồi mà sao lắm lời vô nghĩa thế.” Vương Tùng tức không nhịn được, “Các cậu tưởng hack hệ thống của bộ chỉ huy lữ đoàn dễ dàng như thế à? Đừng có dẫn lửa thiêu thân nữa, nhân lúc còn sớm hãy từ bỏ đi! Tuyệt đối không thể nào thành công được đâu...”
“Có!” Nghiêm trang đứng chào, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta phải phì cười, “Chị, chị có việc gì cứ ra lệnh đi, cho dù lên núi đao, xuống biển lửa thằng em đây cũng...”
“Lấp kín miệng anh ta lại.”
“Hả?”
“Tôi bảo cậu lấp kín miệng lão Trung đội trưởng đó lại.” Trong lúc nói chuyện, hai tay Đàm Hi cũng chưa từng dừng lại, ngay cả tốc độ cũng không hề chậm hơn.
“Xong liền!”
Từ Dương đảo mắt nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời không tìm được công cụ nào thích hợp cả. Gương mặt ngăm đen của Vương Tùng đã tức tới đỏ phừng phừng. Tuy rằng nhìn không rõ ràng lắm nhưng chính anh ta cũng thấy cực kỳ nóng rát: “Các cậu... ưʍ...”
Vỏ cây bị nhét vào miệng, một mùi tanh nồng của đất tràn ngập nơi đầu lưỡi.
“Xong rồi!” Từ Dương phủi tay như thể vừa hoàn thành một chuyện lớn cực kỳ ghê gớm, vẻ mặt còn rất đắc ý nữa chứ.
Trương Quán thở phào một cái: “Cuối cùng cũng yên tĩnh, còn nghe nữa chắc tớ không nhịn được mà ngược đãi tù binh quá.”
“Haizz! Lời này có vấn đề đấy, người chết thì sao có thể gọi là tù binh được chứ?”
“Vậy gọi là gì?”
“... Xác chết?”
Đồng chí Trung đội trưởng đã bỏ mình: “...”
Năm phút sau, Đàm Hi gõ chữ cuối cùng rồi thở phào một cái, thu tay lại...
“Xong.”
Mắt Hứa Trạch lập tức sáng lên: “Đã lấy được mật ngữ rồi sao?” “Ừ.”
Ánh mắt mọi người lộ ra vẻ vui sướng: “Lui!”
“Chờ một chút đã.” Đàm Hi quay đầu chỉ huy Từ Dương ở gần nhất: “Lấy bình nước và đồ ăn của ba người họ.”
“Rõ!”
Khóe miệng Hứa Trạch co giật.
Mí mắt Tạ Từ giật mạnh.
Hàn Sóc lập tức phì cười thành tiếng: “Cô em, giỏi lắm! Tuyệt!”
Vương Tùng: “...”
Gặp được một đám sinh viên thích thừa nước đục thả câu, anh ta còn có thể làm sao bây giờ?
Đợi người đi rồi, Vương Tùng mới đặt mông ngồi phịch xuống đất, trong mắt lộ ra vẻ suy sụp.
Hai cậu lính trẻ cũng học theo, tư thế đúng kiểu vò đã mẻ lại còn sứt.
“Trung đội trưởng, giờ phải làm sao ạ?”
“Làm sao ư? Ha... Làm cái quỷ ấy! Chúng ta đều đã chết rồi! Đã chết!”
Hai cậu lính quay sang nhìn nhau.
Lại nói về nhóm người Đàm Hi, sau khi rời khỏi liền mang theo radio và thiết bị đầu cuối một đường đi thẳng về phía Bắc. “Từ nơi này chia làm hai đường, bộ chỉ huy đạn đạo phòng không ở phía Tây Bắc, mà đại đội máy bay trực thăng của lục quân ở phía Đông Bắc, đi thế nào đây?” Nhiễm Dao lấy bản đồ, trải ra, chỉ vào một điểm nào đó ở trên, “Hiện tại chúng ta đang ở đây.”
“Vậy nên, giờ phải chọn một trong hai sao?”
“Tớ thấy khoảng cách tới hai nơi này đều tương đương nhau, chọn thế nào bây giờ? Rút thăm, hay chơi đoán số?” “Cũng không biết giữa đại đội máy bay trực thăng lực quản và bộ chỉ huy đạn đạo phòng không, bên nào lợi hại hơn nhỉ? Chúng ta nên chọn mục tiêu dễ công phá hơn để ra tay”
Mọi người đều đưa ra ý kiến của mình, Đàm Hi lẳng lặng lắng nghe, vẫn luôn im lặng.
Hứa Trạch nhìn cô, cứ có cảm giác cô nhóc này đã có chủ ý ngay từ đầu rồi. Quả nhiên...
“Ai bảo phải chọn một trong hai chứ?”
Lời này vừa nói ra, mọi người liền im bặt, ánh mắt nhất trí nhìn về phía Đàm Hi.
Từ Dương: “Ý gì?”
Trương Quán: “Chẳng lẽ còn có ba chọn một à?”
Lưu Minh: “Chẳng phải chỉ có đại đội máy bay trực thăng lực quản và bộ chỉ huy đạn đạo phòng không mới có quyền chỉ huy tối cao với thiết bị thiết bị đầu cuối sao?”
Hàn Sóc: “Này, cậu sai rồi, ngoại trừ hai nơi này ra, ở tổng bộ còn có một cái mà.”
Thẩm Hàn: “Điên mới tới tổng bộ, trừ phi cô muốn bị bắn thành tổ ong vò vẽ?”
Hàn Sóc: “...”
Hứa Trạch vẫn luôn không tỏ thái độ gì. Cậu ta biết Đàm Hi sẽ không bao giờ bắn tên mà không có đích. Nếu có ấy đã nói như thế thì chắc chắn có lý của cô ấy.
Nhưng mà cô gái này cứ luôn thích đánh đố người ta, nói một nửa còn giữ lại một nửa, khiến cho mọi người không khỏi ngứa ngáy trong lòng. Cá tính!
“Không phải chọn một trong hai mà cả hai nơi này chúng ta đều cần phải tới.”
“Tại sao chứ?”
“Đừng quên, lữ đoàn Tia Chớp có tới hai bộ chỉ huy. Bộ chỉ huy trên không kia có thể giao cho bộ chỉ huy đạn đạo phòng không đối phó. Bộ chỉ huy mặt đất có thể giao cho đại đội trực thăng lục quân lo liệu.”
Lưu Minh gãi đầu, lẩm bà lẩm bẩm: “Có thể không? Bộ chỉ huy lữ đoàn Tia Chớp sẽ nghe theo sự chỉ huy của chúng ta thật sao?”
Bộp!
Từ Dương vỗ lên đầu cậu ta một cái, “Chúng ta có mật ngữ ở trong tay, chỉ cần lẻn được vào hai nơi này, tìm được hệ thống liên lạc, hạ mệnh lệnh là xong. Bọn họ không nghe chúng ta, chẳng lẽ còn dám không nghe bộ chỉ huy lữ đoàn à?”
“Vậy bây giờ hành động tập thể hay chia làm hai nhóm nhỏ đây?”
Nhiễm Dao cái nhìn bản đồ, yên lặng tính toán thời gian tiêu phí với cả hai phương án: “Nếu hành động tập thể thì cần thời gian khoảng hai ngày; phân nhóm hành động thì chỉ cần một ngày.” Đối với kỳ hạn ba ngày mà nói là hoàn toàn có thể tiếp thu.
Hứa Trạch nhìn Đàm Hi bằng ánh mắt dò hỏi ý kiến: “Ý cậu thế nào?”
“Phân nhóm.”
“Phân thế nào?”
“Nam một nhóm, nữ một nhóm, vừa vặn mỗi nhóm năm người.”
Ặc...
Hứa Trạch muốn nói, đơn giản như thế có tốt không đấy?