Tái Sinh Hoàn Toàn: Ván Bài Lật Ngửa

Chương 955: Cô là sinh mạng của anh



Thủ đoạn quen thuộc, anh đã từng gặp trước đây. Tất cả chứng cứ đểu chỉ về một người, đưa chuyện này về một phương hướng chưa biết. Cảm giác bất lực nặng nề bao trùm lấy anh. Lục Chinh dự cảm có thể xảy ra điều gì đó nhưng không thể kiểm soát được. Một bên là kỷ luật nghiêm khắc của quân đội, tín ngưỡng trước kia của anh. Một bên là người anh yêu nhất, là báu vật trong tim. Trong nội tâm như có hai người đang đánh nhau, giằng xé không chịu ngừng nghỉ. Thời Cảnh thấy vẻ mặt của anh khác thường, cau mày, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt lóe sáng lên. “Lão Lục, cậu đang nghi ngờ ai? Có phải là Đàm...” “Câm miệng!” Thời Cảnh hoảng hốt, liếc nhìn con mắt điện tử ở không xa, anh ta mỉa mai: “Cậu cũng bảo vệ gớm nhỉ...” “Chuyện không có chứng cứ mà cậu cũng dám nói năng lung tung? Đây là nơi nào, cậu không rõ sao?!” Quân khu trọng địa, khắp nơi đều có camera giám sát, một khi Thời Cảnh thốt ra cái tên đó, rất có thể ngày hôm sau Đàm Hi sẽ bị cưỡng chế dẫn đi hỏi chuyện. Cuối cùng Thời Cảnh không còn nhắc tên cô nữa, anh ta lạnh lùng nói: “Cậu cũng nghi ngờ đúng không?” Lục Chinh mím môi, “Vẫn là câu đó, không bằng không chứng thì đừng tùy tiện chụp mũ lên đầu người khác.” “Ra ngoài rồi nói sau.” Hai người rời khỏi phòng giám sát, đi đến ban công sáng sủa. Đi vào nơi kín đáo, Thời Cảnh đột nhiên túm lấy cổ áo của Lục Chinh, hai mắt trừng to, cắn răng nghiến lợi: “Lão Lục, cậu nói cho rõ ràng, rốt cuộc có phải là cô ấy hay không?” “Lục Chinh! Đến giờ phút này rồi, cậu còn muốn bao che cô ấy bằng cách nào đây?!” “Buông tay ra!” Con ngươi đen láy sắc bén, thanh âm âm trầm. pc... Thời Cảnh nuốt nước bọt, ngượng ngùng thu tay về. Lục Chinh vuốt nếp nhăn trên cổ áo, khôi phục lại dáng vẻ ung dung tự tại. “Thứ nhất, trước khi không có chứng cứ xác thật, mọi sự bảo vệ của tôi đối với cô ấy đều không thể gọi là bao che.” Khi gặp chuyện, người đàn ông lựa chọn tin tưởng người phụ nữ của mình, cùng tiến cùng lùi, việc này chẳng có gì sai trái. “Thứ hai, nếu như cần thiết, tôi sẽ đứng ra.” Từng chữ nặng tựa ngàn cân. Thời Cảnh trừng to hai mắt, “Lục Chinh! Cậu điên rồi...” Nếu như cần thiết? Đứng ra? Cũng tức là, nếu như sau cùng thật sự có chứng cứ chỉ tội Đàm Hi thì anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn? “Cậu đứng ra như thế nào?” Thời Cảnh cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng: “Gánh tội giúp cô ấy hay là lấy việc công làm việc tư?” “Cậu nghĩ nhiều rồi.” Vẻ mặt của Lục Chinh rất bình thản, đó là sự kiên định và ung dung sau khi hạ quyết tâm, “Trong điều kiện cho phép, tôi sẽ không tiếc mọi giá... bảo vệ cô ấy!” “Ha ha ha... Không tiếc mọi giá?” Thời Cảnh cười còn xấu hơn khóc, ánh mắt lạnh lùng: “Cho dù cậu chấm dứt cuộc sống quân nhân, hy sinh tín ngưỡng mà trước đây cậu từng liều mạng vì nó, cậu cũng không thấy tiếc sao?” “A Cảnh, cậu không hiểu đâu.” Trên mặt anh lóe lên tia sáng hạnh phúc, nhớ đến cô, khuôn mặt chứa đầy sự dịu dàng: “Cô ấy là sinh mạng của tôi.” “Mẹ nó, tôi thấy cậu có bệnh mà!” Thời Cảnh suy sụp, trong lòng có một ngọn núi cao đột nhiên sụp đổ. “Không... Lôi Thần không nên như thế...” Tín ngưỡng trước kia của anh ta, mục tiêu cố gắng vượt qua, tấm bia cao lớn trong lòng, tất cả đều hóa thành bọt nước. “Lối Thần của trước kia bây giờ chỉ là một người đàn ông mang tên Lục Chinh, từ giây phút anh ta rời khỏi quân doanh thì tín ngưỡng sẽ không còn đơn thuần như trước nữa.” Thời Cảnh khó có thể chấp nhận, “Cậu cho tôi... suy nghĩ đã...” Suy nghĩ thật kỹ. Trước khi rời đi, Thời Cảnh dừng lại, nhắc nhở: “Là người quân nhân, tôi không đồng ý với suy nghĩ của cậu, nhưng là anh em, tôi vẫn phải khuyên cậu một câu... Đừng - lên - cơn - điên - nữa!” Lục Chinh xua tay với anh ta: “Trong lòng tôi tự có tính toán.” Nghe rồi, nhưng không để tâm. Tuy Thời Cảnh tức giận, nhưng anh ta càng thấy bất lực và đau lòng hơn, “Cậu nói xem sao cậu cứ...” phải treo cổ trên cái cây mang tên Đàm Hi này chứ. Nói xong, anh ta bước đi không hề do dự. Lục Chinh đứng im lại chỗ, đón lấy gió lạnh, bất động hồi lâu. Anh có thể có cách gì? Cả đời này chỉ yêu một người con gái, đánh không được, mắng không xong, càng... thấy không nỡ. Sắp xếp lại cảm xúc, hiểu rõ bản thân muốn gì, ngược lại thấy nhẹ nhõm hơn không ít. Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn chạy qua lại giữa công ty và quân khu, cô nhóc kia lại đa nghi, không biết lại suy nghĩ lung tung thế nào đây. Chắc cũng nên tìm một cơ hội nói chuyện cho rõ ràng rồi. Cũng cùng có một suy nghĩ như thế, sau khi trải qua cuộc đấu trí đấu dũng với Trần Khải, lúc này Đàm Hi đang lái xe chạy đến quân khu. Núi không đến tìm ta? Được thôi, vậy ta đi tìm núi! Lục Chinh lái xe ra khu vực gác cổng, bị hai binh sĩ ngăn cản lại. Anh cau mày: “Có chuyện gì vậy?” “Xin lỗi Lục Tướng, chúng tôi nhận được lệnh giới nghiêm, không cho phép bất cứ ai ra vào, vì thế...” Binh sĩ A tỏ vẻ khó xử. “Mệnh lệnh do ai ban xuống.” “Tổng tham mưu.” Là ông Cát. Lục Chinh biết quân lệnh như núi, anh không làm khó nữa, xoay đầu xe chạy về. Vừa hay gặp được Thời Cảnh đang đi về phía tòa nhà Tổng tham mưu, anh dừng xe, mở cửa: “Lên đây.” Thời Cảnh thấy vẻ mặt của anh nặng nề, không do dự thêm, nhảy thẳng lên ghế phụ: “Chuyện gì vậy?” Bởi vì cuộc nói chuyện không vui lúc nãy, nên giọng nói vẫn còn hơi gượng gạo. “Tại sao lại giới nghiêm?” “Hả?” Lục Chinh lặp lại một lần nữa. Thời Cảnh nghĩ ngợi: “Lúc nãy ông Cát gọi điện thoại kêu tôi đi đến văn phòng của ông ấy...” Ánh mắt khẽ tối xuống: “Cùng đi!”