Chạy một mạch như điện tới bãi đỗ xe. Lục Chinh đứng giữa bãi xe, mờ mịt nhìn khắp xung quanh. Không thấy... Vẫn không thấy... Hoàn toàn không thấy... Đột nhiên, anh cắn chặt răng, tay nắm thành nắm đấm. Đồ chó con! Có tí tẹo ấm ức thế này mà cũng không chịu nổi, vậy anh mong nhớ ngày đêm năm năm qua thì sao chú? Ánh mắt người đàn ông dần trở nên ảm đạm rồi chuyển thành lạnh lẽo. Tới thời điểm quan trọng, anh vẫn bị cô lựa chọn vứt bỏ rồi ư? Nụ cười trào phúng hiện lên khóe môi. Người đàn ông đứng thẳng trong yên lặng, bóng dáng cổ đơn. “Lục Tổng, giờ anh còn muốn giả vờ không quen biết với em nữa không?” Đàm Hi đứng phía sau Lục Chinh, sự chua xót trong lòng cũng chẳng thua kém gì anh, có điều cô vẫn mang nụ cười trên mặt, không thể nào che giấu được sự vui sướng khi gặp lại sau bao nhiêu năm trời. Thân mình người đàn ông cứng đờ. “Đã không quen biết thì anh còn đuổi theo ra đây làm gì?” “Đại Điểm Điểm.” Đàm Hi tiến lên, ôm chặt lấy anh từ sau lưng, cánh tay quấn chặt lấy bụng người đàn ông, dường như chỉ cần thả lỏng ra thì anh sẽ lập tức trốn mất, “Em không từ bỏ anh, chưa bao giờ.” Lục Chinh không nói gì nhưng Đàm Hi có thể cảm nhận được thân thể nóng cháy trong vòng tay mình càng lúc càng cứng đờ. “Thực xin lỗi...” Năm đó không nên đi luôn, giờ cũng không nên xuất hiện mà không báo trước thế này. Đàm Hi đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên sự dịu dàng, âm thanh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Đại Điểm Điểm, em có quà tặng cho anh, đó là con...” “Không cần.” Một đòn thật mạnh. Đồng tử Đàm Hi hơi co lại. “Còn nữa, buông tay.” Đòn thứ hai. Cô rũ mắt, hai cánh tay đang ôm chặt bụng người đàn ông dần buông lỏng ra. Anh tranh thoát, xoay người, ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm, “Nhìn tôi.” Đàm Hi chậm rãi ngước mắt nhìn lên. Bốn mắt nhìn nhau, như có thể tiến sâu vào trong linh hồn của đối phương. “Đàm Hi.” Năm năm, rốt cuộc cái tên này cũng được anh nói ra lần nữa, “Cô nghĩ tôi là cái gì hả? Một thứ rách nát muốn dùng là dùng, muốn ném là ném; hay là cô cảm thấy đã nắm được thóp của tôi rồi nên cứ thế tiêu xài chân tâm của một người đàn ông không kiêng nể gì như thế?” “Năm năm không gặp, đúng là cô càng ngày càng tiến bộ đấy.” Ánh mắt mỉa mai, nụ cười trào phúng. “Em không hề.” Cô nghe thấy giọng mình vô cùng bình tĩnh, thử hỏi, làm gì có người phụ nữ nào sẽ sinh con cho “thứ rách nát” chứ? “Cô tưởng năm đó cô đi là thành toàn cho tôi à? Đàm Hi, mẹ kiếp, tôi nói cho cô biết, Lục Chinh tôi... không, thèm! Lúc cô làm chuyện này có từng hỏi ý kiến của tôi chưa?” Nụ cười lạnh đập vào mắt cô: “Không hề. Nếu cô chịu nói rõ ra thì chúng ta đã không như ngày hôm nay!” Hết thảy những chuyện này đều là cô tự mình quyết định. Cũng chưa từng hỏi xem rốt cuộc anh nghĩ như thế nào. “Suốt năm năm trời, hơn một nghìn ngày đêm, có đôi khi tôi thật sự rất muốn hận cô!” Nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi... Rốt cuộc đã yêu sâu nặng như thế, cho dù có hận thì cũng dần trở nên yếu đuối và nhạt nhòa. Đàm Hi chỉ nghe thấy chữ “hận”, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, mọi sự chắc chắn đều trở thành trò cười. Anh hận cô... Ba chữ, đủ để đánh nát mọi kiêu ngạo và tự tin, tín ngưỡng mà cố gìn giữ suốt năm năm trời ẩm ẩm sụp đổ. Em đã trở nên tốt hơn, mà anh lại chẳng còn đứng ở chỗ cũ nữa. “Em gái, đã về rồi đấy à?” Hàn Sóc đang chơi game cùng con trai mình và hai chị em Ngô Hạ, A Lưu. Ba đứa trẻ đấu tranh anh dũng, luôn miệng gào đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn theo bản năng, chỉ thấy Đàm Hi đi vào với vẻ mặt mệt mỏi. Ngộ Hạ nhìn thấy mommy thì nhào lên như con chim non, “Mommy! Mommy! Trò chơi ở nhà mẹ nuôi hay lắm! Con đã vượt qua ải mười lăm rồi đấy, có giỏi không ạ?” “Giỏi lắm.” Đáp lại là một tràng cười ríu rít của cô bé con. Đàm Hi dặn dò hai đứa trẻ xong liền đi lên lầu, bóng dáng không đường hoàng, tự tin như lúc sáng khi rời đi nữa, ngược lại khá là cô quạnh. Hàn Sóc như suy tư gì đó. Đợi đến khi Đàm Hi biến mất sau khúc rẽ rồi, Hàn Sóc mới buồng máy chơi game ra, đứng dậy, “Ba đứa các con chơi ngoan nhé. A Thận là anh, phải nhường các em đấy, biết chưa?” Tiểu A Thận, “Con biết rồi, mommy.” “Ừ, ngoan lắm!” Hàn Sóc xoay người đi ra ngoài ban công, lấy điện thoại, nhanh chóng bấm gọi một dãy số. Đầu bên kia nghe máy rất nhanh, “Cô chủ.” “Scarlett, tôi hỏi anh, hôm nay ba tôi và tổng giám đốc của tập đoàn CK bàn bạc công việc thế nào rồi?” “Không tốt cho lắm.” Nhíu mày, “Tình hình cụ thể thế nào?” “Vốn dĩ Tổng giám đốc và người đại diện của Lục Thị nói chuyện với nhau rất vui vẻ, không ngờ đến khi người của CK tới liền hỏng luôn.” “Lục Thị?” “Đúng thế, chính là chủ đầu tư dự án Sơn Thủy Danh Đô.” “Lục Thị nào thế?” “Đương nhiên là Lục Thị thủ đô rồi. Ngoài Lục Thị này ra, còn có Lục Thị nào đáng để Hàn tổng lao tâm tổn sức nữa chứ...” “Nói rõ tình hình cụ thể xem nào, tại sao buổi họp lại hỏng?” “Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm... Lúc đó, trong phòng họp chỉ có ba người Hàn Tổng, Lục Tổng và Đàm Tổng thôi.” “Tôi biết rồi.” Hàn Sóc cúp máy, đứng trên ban công đón gió, trong đáy mắt lộ ra vẻ trầm tư. Sau một lúc lâu, khẽ thở dài... “Rồi, lại có trò hay để xem rồi.” Lục Chinh, Đàm Hi, trước giờ cô chưa từng nghĩ hai người này sẽ chia tay nhau, năm đó đã là như thế, giờ cô vẫn cứ tin tưởng vững chắc như vậy. Cùng lúc này, Đàm Hi đứng trước cửa sổ sát đất. Nắng gay gắt hắt vào trong nhà làm cho sắc mặt vốn dĩ trắng bệch của cô nổi lên một tầng đỏ ửng. Tay chân cũng theo đó nóng dần lên, Cơn đau cũng dần dần bình phục lại. [Đàm Hi, mẹ kiếp, tôi nói cho cô biết, Lục Chinh tôi... không, thèm! Lúc cô làm chuyện này có từng hỏi ý kiến của tôi chưa? Cô chỉ cảm thấy là tôi cần gì đó nhưng trước giờ chưa từng hỏi tôi có thực sự muốn hay không...] Tiếng gầm thét đầy tức giận của người đàn ông đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai.