Tái Sinh Hoàn Toàn: Ván Bài Lật Ngửa

Chương 997: Yêu tinh lại ra chiêu



Đàm Hi đi từ trên lầu xuống, không còn thân mình gợi cảm dưới chiếc váy màu đen nữa mà đã thay sang một bộ đồ rộng rãi ở nhà. Một cái quần dài màu vàng nhạt, áo len màu nâu nhạt phối hợp với áo khoác tối màu, tóc ngắn cá tính, hào phóng mà giỏi giang. “Mommy!” “Me.” “Mẹ nuôi...” Ba đứa nhóc nhanh chóng xúm lại. Ngộ Hạ: “Mommy, con có mua bánh kem về cho mẹ đó.” Nói xong liên quơ quơ cái hộp giấy trong tay. A Lưu: “Mẹ, mẹ về khi nào thế? Công việc xử lý xong rồi ạ?” Giọng điệu nghi ngờ như ông cụ non, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy sự quan tâm. A Thận, “Mẹ nuôi, con mang nước cho mẹ. Đây ạ...” Đàm Hi xoa đầu con trai, sau đó nhận lấy đồ trong tay Ngộ Hạ và A Thận, nháy mắt tấm tình bị thương đã lành lại. Khương Mỹ Linh và dì giúp việc đưa ba đứa trẻ đi tắm rửa. Trong phòng khách chỉ còn lại Đàm Hi và Hàn Sóc, hai người không ngừng trừng mắt với nhau. “Nói đi, tình hình ra sao rồi?” Hàn Sóc chụp lấy một quả táo trong đĩa đựng trái cây, vừa gặm vừa ngồi xuống sofa, sau đó vỗ vào vị trí trống không bên cạnh mình, “Tới đây, ngồi xuống rồi nói cho đỡ mệt.” Đàm Hi nghe lời đi tới, cánh môi mím chặt. “Thất bại rồi hả?” “Khụ!” Hàn Sóc suýt chút nữa thì nghẹn, “Chuyện này thì có gì ghê gớm đầu cơ chứ, cái gì cũng phải có quá trình, không thể bắt người ta tha thứ cho cậu ngay lập tức được. Huống chi, Lục đại soái ca cứng đầu như con lừa ấy, không vấp phải trắc trở mới là lạ.” Đàm Hi ném ánh mắt u oán sang phía Hàn Sóc, không còn dáng vẻ uy phong của một nữ tổng tài nữa mà chẳng khác nào... một cô vợ nhỏ tức giận. Hàn Sóc bị cái nhìn chằm chằm này của Đàm Hi làm cho xương cốt mềm nhũn ra, “Cậu đừng nhìn tớ như thế, kinh chết đi được... Cái này ấy mà, có thể cho người đàn ông của cậu thử, đảm bảo lập tức mềm lòng ngay.” “Thử rồi, vô dụng.” Khẽ than, vẻ mặt uể oải. “Cậu xem cậu đi, sớm biết có ngày này thì cần gì...” Đàm Hi lạnh lùng nhìn sang. Hàn Sóc lập tức làm động tác kéo khóa miệng, im bặt. “Lục Chinh... rất khó thu phục.” Đây là kết luận mà Đàm Hi rút ra được sau nửa ngày ở chung. Hàn Sóc im lặng, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, “Anh ta biết sự tồn tại của Ngộ Hạ và A Lưu không?” Lắc đầu. “Thế thì đưa hai đứa nhóc tới trực tiếp nhận cha đi, sợ gì không thu phục được!” “Cậu tưởng tớ chưa từng nghĩ tới sao? Chỉ sợ tới lúc đó anh ấy sẽ càng tức giận tớ hơn thôi.” “Cái này cũng không được, cái kia cũng chẳng xong, hai người không thấy phiền à?” Hàn Sóc buồn bực không thôi. “Sóc.” Đàm Hi đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào cô bạn, “Có phải tớ... già rồi không?” “Gì cơ?” “Dù sao cũng đã qua 5 năm rồi, đã sắp hai mươi sáu tới nơi.” Trước mặt người mình thích, mỗi người phụ nữ đều có ít nhiều sự mất tự tin. Cho dù là người mạnh mẽ như Đàm Hi thì cũng không ngoại lệ. Chỉ vì, cô để ý Lục Chinh. Để ý chuyện anh nhìn mà như không thấy, thế nên hoài nghi chính bản thân mình. Hàn Sóc nghe thấy thế thì nhìn cổ từ đầu tới chân một lượt, xoa cằm, ánh mắt lộ vẻ đánh giá. Đàm Hi mím môi, trái tim treo lơ lửng giữa không trung. “Em gái, nói thật nhé, cậu bây giờ với cậu năm năm trước chả khác quái gì nhau. Ồ, ngoại trừ ngực lớn hơn, mông vểnh hơn, càng làm người ta thèm nhỏ dãi hơn...” “Vớ vẩn! Đừng có không đúng đắn như thế!” Đàm Hi giơ tay đẩy cô nàng, trái tim cũng từ từ hạ xuống. Hàn Sóc trốn sang một bên, cười như hoa: “Cậu ấy, đừng có nghĩ linh ta linh tinh nữa. Lục đại soái ca chỉ cố ý chọc giận cậu thôi. Chờ qua một thời gian nữa, hết giận, còn sợ anh ấy sẽ không ngoan ngoãn nghe lời à? Hơn nữa, có hai bảo bối như A Lưu và Hạ Hạ, kẻ làm cha nỡ lòng bỏ mặc được sao?” Dù sao, đánh chết cô cũng không tin. Đàm Hi gật đầu, lại như suy tư gì, “... Nói có lý.” “Ngày mai cậu sẽ đi tiếp chứ?” “Đi!” Đêm nay, Đàm Hi cố ý xông tinh dầu, đắp mặt nạ xong mới lên giường đi ngủ. Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị. Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức cô dậy rất đúng giờ. Đắp chăn cho hai đứa trẻ xong, cô rời giường rửa mặt. Ra khỏi phòng tắm liền đi tới trước tủ quần áo. Hôm qua sau khi cổ ra ngoài thì dì giúp việc đã giúp cô bỏ đồ trong vali ra, đồ trang điểm thì bỏ lên bàn, quần áo cho vào tủ. Nhìn vào tủ chỉ thấy đủ mọi loại hình, quần dài, váy ngắn, áo thun, áo sơ mi, cũng ngang ngửa với một cửa hàng thời trang cỡ trung bình rồi. Thành quả mua sắm trong năm năm sao có thể khinh thường được, mà đây mới chỉ là một phần, còn lại cô để hết Zurich không mang theo. Đàm Hi chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một cái váy dài bằng ren màu trắng, bên trên có đính hoa màu hồng nhạt. Đây là chiếc váy duy nhất có điểm có màu hồng trong những chiếc váy sáng màu ít ỏi của Đàm Hi. Nếu cô nhớ không nhầm thì Lục Chinh thích cô mặc đồ màu này. Nhìn người mặc váy trắng dài tới mắt cá chân qua tấm gương, Đàm Hi nhướng mày hài lòng. Ngây thơ, đơn thuần, đúng hương vị mối tình đầu. Còn về trang điểm, Đàm Hi chỉ dùng kem lót nền cơ bản, lại kẻ lông mày một chút, tô một tầng son môi màu đỏ đậu nhàn nhạt. Hàn Sóc nhìn người phụ nữ trẻ đi xuống, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, lời nói thốt lên đây lưu manh, “Đẹp không biên giới!” Đàm Hi cười nhẹ, “Nhìn có kỳ quái lắm không?” “Tuy rằng tóc dài hợp với bộ đồ này hơn, nhưng cậu tóc ngắn nhìn cũng đẹp lắm, yên tâm đi.” “Ngộ Hạ và A Lưu...” “Tớ sẽ trông giúp cậu, cứ lo việc cầu Lục soái vào tay đi.” Ăn cơm xong, Đàm Hi ra ngoài. Hôm qua cô không lái xe về nên đành phải gọi taxi. Lần thứ hai tới, ngựa quen đường cũ, Đàm Hi đi thang máy thẳng lên lầu. “Chào cô, xin hỏi cô tìm... B?” Lễ tân tỏ vẻ kinh ngạc, “Tôi nhìn cô quen lắm, có phải đã từng gặp trước đó rồi không?” Đàm Hi mỉm cười, “Ngày hôm qua.” “Váy đen.” “A... thì ra là cô! Sao hôm nay phong cách lại...” Đàm Hi nhướng mày. “À thì... sao lại thay đổi rồi?”