Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 128



CHƯƠNG 128

Bảo Ngọc ánh mắt lay động, quan sát thấy mọi người đã đi hết, cô đẩy Tiêu Mặc Ngôn ra: “Ưm…”

Tiêu Mặc Ngôn không buông cô ra, thậm chí đẩy cô vào một góc, muốn hôn cô nữa.

Anh chỉ muốn, cuộc đời này, chỉ thể bên cô thật tốt.

Bảo Ngọc coi như đã hiểu, đây không phải lấy đá đập chân mình sao, ai kêu cô đi khiêu khích anh cơ chứ? Anh không buông, cô cũng không thoát ra được, dứt khoát để cho anh hôn đủ thì thôi.

Thế nhưng không biết tại sao, Tiêu Mặc Ngôn ôm càng lâu thì trái tim của Bảo Ngọc càng run hơn. Bất giác bị anh kéo lại, ngay cả tần suất tim đập mà cô cũng không khống chế được.

Sắc mặt ửng đỏ, hô hấp rối loạn, tâm trạng bồn chồn.

Ánh mắt của anh càng lúc càng trở nên mơ hồ, giống như phía trên bị bao phủ bởi một tầng sao, những tia sáng được chiếu xuống, trong ánh sáng đó lóe lên một vầng hào quang chỉ có cô mới nhìn thấy.

Cho dù có muốn tiếp tục lừa chính mình nữa, cũng không cách nào biện minh cho bản thân được nữa rồi.

Cô động tâm rồi, động tâm với Tiêu Mặc Ngôn rồi.

Bất luận anh của hai năm trước hay anh của hai năm sau, không biết thời gian không biết địa điểm mà cứ im lặng động tâm như vậy.

Có lẽ, là lần đầu tiên khi anh nhìn cô chăm chú. Có lẽ, là lần đầu tiên anh mỉm cười với cô… anh có rất nhiều cái lần đầu tiên, đều là đối với cô, giống như một tên ngốc, rõ ràng biết cô không thích, cũng như thiêu thân lao vào lửa, thà bị chết cháy.

Dần dần, cô nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ của anh.

Hiểu rõ được trái tim của mình, sẽ không cần phải mập mờ không rõ nữa, không cần phải lúc gần lúc xa nữa…

Vy Hiên năng suất rất cao, ngày hôm sau, tiêu đề trang nhất của tờ báo X chính là tin tức liên quan đến Tiêu Mặc Ngôn.

Thân là công tử của tập đoàn nhà họ Tiêu, tuổi thơ chưa được biết đến của anh thu hút được rất nhiều người quan tâm. Bệnh viện tâm thần, còn nhỏ đã mất mẹ, tự cách ly với người khác, uất ức, những từ mẫu chốt này liên hệ cùng với anh, đặc biệt còn đính thêm gương mặt có đôi mắt hút hồn, trông cực kỳ tuấn mỹ, cùng cái khí chất u sầu nhàn nhạt, trong nháy mắt khiến ai cũng dao động.

Trong bài báo, Vy Hiên còn khéo léo nhắc đến chuyện tái hôn của Tiêu Chính Thịnh, mặc dù chỉ là vài nét, nhưng lại khiến người ta nhớ đến Bắc Khởi Hiên, cùng so sánh với anh ta, lại thấy Tiêu Mặc Ngôn đáng được thông cảm.

Ngay khi tin tức được đưa ra thì đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của mọi người, ngay cả các nhà nội trợ bình thường không xem báo tài chính thì nay cũng mua về xem. Mắng lớn Tiêu Chính Thịnh có niềm vui mới thì quên con trai! Đối với đứa con riêng còn tốt hơn đứa con trai ruột thịt của mình! Trên thế gian này sao lại có người ba như vậy chứ?

Sau khi nhận được cuộc gọi của Vy Hiên, Bảo Ngọc vừa muốn chạy ra ngoài mua tờ báo thì nhìn thấy Trương Hồng Khánh đang cầm tờ báo ngồi trong phòng khách.

“Ba, cho con xem một chút!” Cô kích động chạy đến, giành tờ báo từ trong tay ba, cô cởi giày ra, nằm dựa vào ghế sô pha đọc.

Nhìn con gái, Trương Hồng Khánh trầm thấp hỏi: “Bảo Ngọc, là con tìm Vy Hiên phải không.”

Bảo Ngọc đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ “ừm” một tiếng, bài báo có viết tên của Vy Hiên, ba cô lại biết gần đây cô qua lại rất thân với người bạn này, cô muốn phủ nhận cũng không làm được.

Trương Hồng Khánh cau mày nói: “Bảo Ngọc, mặc kệ con muốn giúp cậu ta như thế nào, nhưng con đừng có quên, người con có thể sẽ đắc tội, là ba của cậu ta.”

Tiêu Mặc Ngôn và Tiêu Chính Thịnh suy cho cùng cũng là ba con, không có ghi thù lâu được. Cho nên, chuyện này ông ta nếu như điều tra, mũi nhọn sẽ chỉ thẳng vào Bảo Ngọc. Không có ai hiểu rõ con người của Tiêu Chính Thịnh hơn ông ta, Tiêu Chính Thịnh có thể quản được nhà họ Tiêu, có thể phát triển tập đoàn nhà họ Phương đến ngày hôm nay, tuyệt đối là người rất lợi hại. Con người này, tâm địa nham hiểm, thủ đoạn tinh vi, ông ta không muốn con gái trêu chọc đến Tiêu Chính Thịnh.