Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 258



Chương 258

Mỗi ngày, anh ta đều sống trong sự giày vò và hi vọng, không ngừng tìm kiếm cô, nhưng lại không phát hiện bất cứ manh mối nào. Trong nỗi tuyệt vọng đang ngày đêm nhấn chìm anh ta, anh ta thậm chí còn thêu dệt nên một câu chuyện đẹp đẽ, tự nói với chính mình, cô vẫn chưa chết, chỉ là đi đến một nơi xa xôi mà thôi. Chỉ cần anh ta không ngừng tìm kiếm, nhất định sẽ có ngày theo kịp bước chân cô.

Ngày qua ngày, lời nói dối được khoác bởi lớp áo xinh đẹp ấy đã trở thành liều thuốc độc gây mê anh.

So với anh ta, sự đau đớn trong lòng Trương Hồng Khánh khi mất đi con gái còn day dứt hơn nhiều. Ông không biết rõ mọi chuyện, bởi Trương Thịnh Hải chỉ nói chị gái bị nhiễm virus ngoài ý muốn, ngay đến cả chuyện xác chị gái bị trộm mất, cậu cũng không dám nói với ông. Cố gắng kìm nén nỗi đau, Trương Hồng Khánh còn phải tiếp tục chủ trì công việc thành ủy. Mới một tháng, mà cả người ông đã tiều tụy, xơ xác hẳn đi. Ngược lại, Nguyễn Thanh Mai lại thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày qua không có Trương Bảo Ngọc, bà ta cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu.

Trong thời gian này, Tiêu Chính Thịnh đã đuổi Tiêu Mặc Ngôn ra khỏi tập đoàn nhà họ Tiêu với lí do cơ thể của anh ta không khỏe. Nhưng nhận thấy khả năng làm việc xuất sắc của Dương Châu Kiệt nên miễn cưỡng để anh ta ở lại công ty làm việc. Dương Châu Kiệt muốn thôi việc, cho dù như thế nào cũng muốn ở bên cạnh Tiêu Mặc Ngôn, nhưng lại bị Chiêm Gia Linh ngăn cản.

Trong phòng trà, Chiêm Gia Linh đang khuấy cà phê, đô mắt cô ta cụp xuống, mái tóc dài thẳng, rũ xuống hai bên má, cô ta lãnh đạm nói: “Nếu như, anh vẫn muốn để Phó Tổng Giám đốc Tiêu của anh trở lại, vậy thì anh hãy thay anh ta trải đá lót đường thật tốt, dọn sạch những chướng ngại vật cản trở trên con đường đó. Cho dù không thể cũng phải làm thật tốt bảng chỉ đường cho anh ta.”

Dương Châu Kiệt sững sờ, khẽ đẩy gọng kính trên cánh mũi, nhìn chằm chằm cô ta: “Cô không phải là… Người của Tổng Giám đốc Tiêu sao?”

Khóe môi Chiêm Gia Linh cong lên một chút chế giễu: “Trước giờ tôi chưa từng là người của ai. Tôi chỉ tin tưởng những gì mắt mình nhìn thấy. Tôi hiểu rõ, đi theo ai thì sẽ có đường ra.”

Cô ta không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Dương Châu Kiệt quả thực đã thay đổi cách nhìn về cô ta. Lúc quay về chỗ ngồi, anh vẫn luôn suy nghĩ, rút trong ngăn kéo ra một lá thư từ chức, xé nát rồi ném vào sọt rác. Sau đó anh tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Điều khiến người ta bất ngờ là, hôm sau Tiêu Chính Thịnh đã phái một vị Phó tổng giám đốc tới tiếp nhận công việc của Tiêu Mặc Ngôn.

Lúc người đó xuất hiện, Dương Châu Kiệt quả thực bị chấn động.

Khuôn mặt của Bắc Khởi Hiên anh tuấn lạnh lùng, sau khi nghe mấy nhân viên giới thiệu đơn giản, anh ta liền đẩy cửa đi vào phòng làm việc.

Đứng ở cửa, liếc mắt nhìn qua chỗ mà Tiêu Mặc Ngôn đã từng ở lại, đôi môi kiên nghị của anh ta lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Anh ta cũng muốn cảm ơn cú đấm của Tiêu Mặc Ngôn ngày hôm đó. Anh ấy đã cho anh ta hiểu rằng, bất kể là tiền tài, hay là phụ nữ, nếu muốn có được thì nhất định phải có đủ thực lực!

Mà thay thế vị trí của anh ở Tiêu thị, chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

Nhận được điện thoại của Dương Châu Kiệt, sau khi cân nhắc, Thạch quyết định báo cho cậu Tiêu.

Đi đến phòng khách, Tiêu Mặc Ngôn đang đứng trước cửa sổ sát đất, ngay ở vị trí cô đã từng ngồi, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Tóc trên trán đã dài qua mí mắt, che khuất đôi mắt sương mù quấn quanh. Nơi đó sớm đã bị một tầng băng lạnh lẽo che phủ, đập không vỡ, đục không thủng.

“Cậu Tiêu, Bắc Khởi Hiên đã gia nhập công ty.”

Tiêu Mặc Ngôn không có phản ứng gì, đôi mắt không hề gợn sóng vẫn luôn nhìn ra phía bầu trời xa xa.

Tâm bất động, người không làm xằng làm bậy thì sẽ không bị tổn thương…

Thạch ngẩng đầu lên, yên lặng liếc nhìn anh một cái, không hề nói lời dư thừa, xoay người đi ra ngoài.