Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 264



Chương 264

Khi đứng ở trước gương nhìn trái nhìn phải, bất kể kiểu dáng hay màu sắc đều khiến cô ta vô cùng yêu thích, kích thước cũng vừa vặn giống như may đo cho cô ta vậy.

Cô ta thoải mái nằm lỳ ở trên giường, bật ti vi, nhàn nhã không ngừng chuyển kênh.

Cô ta nhìn tiết mục Game show trên đài Quả Xoài, thư giãn mỉm cười. Chu Nại Diên cũng sắp quên mất mình đã bao lâu không xem chương trình trên ti vi rồi. Khi học đại học, các nữ sinh khác đều bận rộn yêu đương, mỗi ngày cô ta lại không ngừng đi học và làm thêm. Mãi đến khi quyết định lựa chọn việc mang thai hộ lương cao, cô ta mới vội vàng xin tạm nghỉ học, nhưng cô ta cũng không nhàn rỗi. Ở trong công ty, những người mang thai hộ khác có người đặc biệt chăm sóc chịu trách nhiệm về ăn uống sinh hoạt. Sau khi cô ta tiết kiệm được khoản chi phí này, vẫn phải không ngừng làm thêm kiếm tiền.

Thật ra, cô ta rất mệt mỏi.

Cô ta mới chỉ có mười chín tuổi, cô ta không muốn phải gánh vác nhiều như vậy, chỉ là cuộc sống không phải do cô ta lựa chọn.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô ta nằm ở trên giường lại ngủ thiếp đi mất.

Khi cô ta mở mắt ra thì đã là hai giờ sáng. Cô ta tắt ti vi, định đi ra ngoài rót chén nước uống.

Cô ta vừa đi vào phòng khách, lại thấy có một người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất, làm cô ta bị dọa tới nhạy dựng, cố dụi mắt mới nhìn rõ, không ngờ đó là Tiêu Mặc Ngôn.

Cô ta ngây người, không biết mình nên phản ứng như thế nào. Nhìn dáng người gợi cảm của anh, nhịp tim cô ta lại bắt đầu không chịu sự khống chế mà tăng nhanh tốc độ. Cô ta không biết vì sao anh thích đứng ở đây, có lẽ bởi vì tầm mắt tốt chăng?

Cô ta biết đây chính là một cơ hội hiếm có, cô ta nhất định phải làm cho anh nhớ kỹ mình, hiểu rõ mình! Nhưng chút chuyện không vui buổi chiều lại khiến cô ta chùn bước.

Chu Nại Diên khẽ cắn môi, đầu tiên là đi vào phòng bếp, rót cốc nước nóng. Tiếng nước căn bản không làm anh chú ý. Anh giống như một bức tượng nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm vô tận, giống như đang chờ đợi được cứu rỗi.

Cô ta cầm cái cốc và chậm rãi đi từ phía sau tới, khi đi qua anh ta, cô ta định mở miệng nói chuyện nhưng cuối cùng không có can đảm đó, đành phải chán nản về phòng. Trong chớp mắt khi cửa phòng đóng lại, cô ta đấm vào đầu mình: “Sao mày lại đần như vậy chứ? Đi tới nói với anh ta một câu đi!”

Chu Nại Diên đi qua đi lại ở trong phòng. Tối nay cô ta có thể may mắn được ở lại, nhưng ngày mai sẽ phải lập tức rời khỏi đây. Cho nên dù thế nào cô ta cũng phải làm cho Tiêu Mặc Ngôn tiếp nhận mình vào tối nay!

Chu Nại Diên hạ quyết tâm và hít sâu mấy hơi rồi lập tức kéo cửa đi ra ngoài.

Người đàn ông trong phòng khách vẫn duy trì tư thế trước khi cô ta rời đi, bóng lưng đầy vẻ lạnh lùng, cô đơn từ chối người khác ngoài nghìn dặm. Dường như trong trời đất chỉ còn lại một linh hồn cao ngạo nhưng không có sự trợ giúp là anh, anh đã hoàn toàn bị người ta quên lãng.

Chu Nại Diên dè dặt đi tới, hai tay siết chặt, khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Khi còn cách anh có một bước, cô ta mở miệng nhưng phải mất một lúc sau mới phát ra thành tiếng: “Ngài… Ngài Tiêu… sao ngài còn chưa ngủ vậy?”

Chu Nại Diên vừa nói xong đã hối hận. Đây không phải là nói nhảm sao? Anh ngủ rồi, còn có thể đứng ở đây được à?

Cô ta thầm buồn bực, lấy hết dũng khí buột miệng nói tiếp: “Nếu anh không ngủ được, tôi có thể nói chuyện phiếm với anh…”

Người trước mặt không có phản ứng gì, hoàn toàn xem như cô ta không tồn tại. Anh chỉ nhìn chăm chú ra ngoài, ánh mắt thâm tình lại đau khổ, chờ mong bóng dáng làm anh nhớ thương sẽ xuất hiện trong tầm mắt cô đơn của anh…

Chu Nại Diên lại chịu phải đả kích không nhỏ, nhưng cô ta cũng không chịu thua. Cô ta to gan tiến lên phía trước và đứng song song với anh. Nghiêng đầu nhìn chăm chú góc nghiêng hoàn mỹ của anh, trái tim phút chốc lại đập nhanh “thình thịch”. Cô ta vội vàng nhìn thẳng, nhỏ giọng nói: “Thật ra tôi muốn nói với anh rằng… Cục cưng ở trong bụng tôi rất vui, cũng rất ngoan.” Mi mắt cô ta hơi rũ xuống, giọng nói trầm thấp dịu dàng giống như một người sắp làm mẹ đang chờ đợi cục cưng ra đời vậy.