Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 288



Chương 288

Thế giới của anh, trước nay không tồn tại…

Sáu người đối diện nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn, trong vô hình thu lại cười cợt, có người âm thầm điều chỉnh tai nghe nhét trong tai, thấp giọng nói: “Đại ca, Tiêu Mặc Ngôn đến rồi.”

Trong tai nghe truyền tới giọng nói không nhanh không chậm của Thiên Ma: “Đó là người phụ nữ của anh ta, anh ta tới thì có gì kỳ quái?”

“Đại ca, chúng tôi phải làm thế nào?”

“Ha ha, khó được xem vở kích, tôi muốn xem xem, tên này sẽ thế nào.”

“Dạ.”

Tiêu Mặc Ngôn không quay đầu, giơ tay ra, Thạch nhíu mày do dự vài giây, vẫn đưa súng trong tay, đặt vào lòng bàn tay anh.

Nắm chặt súng trong tay, anh đi tới.

Sáu người đó vừa nhìn, bất giác đều nắm chặt vũ khí nhìn chằm chằm anh.

Tiêu Mặc Ngôn căn bản không nhìn họ, mà là đi thẳng tới trước bia mộ Bảo Ngọc, quỳ xuống, nhìn cô trong tấm hình, anh cười.

Đám người Thạch sững sờ, nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn lộ ra nụ cười, trong lòng lập tức bị bao phủ bởi tràn đầy kinh thán và cảm động.

Vì gầy đi nhiều, gò má Tiêu Mặc Ngôn hóp sâu, hốc mắt cũng hõm xuống. Cho dù như vậy, anh vẫn tuấn mĩ như kiệt tác thượng đế ban tặng, ngũ quan hoàn mỹ sắc nét, khí chất bình thản lại ưu phiền. Cho dù là những “ma quỷ” của Quần Ma Điện xưa nay hung ác, cũng không nhịn được nhìn anh như vậy không dời mắt, quên cả nguy hiểm.

Tay đặt trên tấm hình cô, từ từ nhắm mắt, khóe môi cong lên nụ cười hạnh phúc, dường như nhìn thấy dáng vẻ cô nũng nịu tức giận.

Trên má hiện ra núm đồng tiền, hóa thành hai con bướm triền miền, nhẹ nhàng nhảy múa. Người hai bên đều nhìn anh, lúc này, sự ấm áp của anh, kinh diễm của anh, anh… lại không chịu nổi một kích.

“Bảo Ngọc…” thì thào trầm thấp như gọi người tình, làm đám người Thạch chấn kinh.

“Xin lỗi, chuyện đồng ý với em, anh làm không được.” Anh mỉm cưới, nhìn chăm chú cô trong tấm hỉnh: “Anh không cách nào trơ mắt nhìn em biến mất, anh càng không thể để lại một mình em… Bất kể là ở đây, hay là ở nơi khác, đều không thể…”

Kiên trì mấy ngày nay, đã là cực hạn của anh, lần nữa lại tới đây, anh mới kinh ngạc phát hiện, anh có thể chịu đựng bất kỳ đau khổ nào, chỉ duy nhất không thể chịu đựng sự rời đi của cô.

Sống tiếp, là cần lời nói dối và dũng khí. Đáng tiếc, lời nói dối đã bị phá, dũng khí cũng đã mất, anh giống như xác không hồn, còn có ý nghĩa gì?

Đinh Khiên đột nhiên mở to mắt, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, Tiêu Mặc Ngôn nói những lời này nghĩa là gì?!

Anh hoang mang nhìn Thạch, căng thẳng trên mặt Thạch cũng càng sâu, khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Mặc Ngôn, vội phân phó một tiếng: “Ngọc Diệp!”

Không cần anh nói, Ngọc Diệp sớm đã nắm chặt côn nhị khúc trong tay, lúc nào cũng có thể phóng tới đánh rơi súng trong tay anh.

Tiêu Mặc Ngôn ngồi xuống, hai tay ôm bia mộ lạnh như băng của cô, dán gò má lên: “Đừng giận, nếu em muốn mắng anh, anh sẽ cho em mắng đủ…”

Cười, giơ súng lên…

Đám người Thạch kinh hô: “Đường chủ!”

Cùng lúc, côn nhị khúc của Ngọc Diệp ra khỏi tay, bay về phía súng của anh.