Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 314



Chương 314

Chiêm Gia Linh cúi đầu, nghĩ nghĩ: “Anh tìm Hà Hạnh, nói cho cô ấy biết cậu Tiêu về, để cô ấy nắm chắc.”

“Nhưng, giám đốc Hà là người của giám đốc Tiêu…” Dương Châu Kiệt còn có chút suy nghĩ, trong công ty đều biết Hà Hạnh là một tay giám đốc Tiêu nâng đỡ, càng có nhiều người nói cô ấy là tình nhân Tiêu Chính Thịnh nuôi, mặc dù Dương Châu Kiệt hoàn toàn không tin, nhưng không loại trừ Hà Hạnh trung thành với Tiêu Chính Thịnh.

Chiêm Gia Linh liếc nhìn anh ta: “Anh cho rằng Trương Bảo Ngọc vào thế nào? Hà Hạnh giúp cô ấy, là nhằm vào ai?”

Dương Châu Kiệt nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được rồi, nghe lời cô.”

Đối với mối quan hệ phức tạp này trong nội bộ công ty, anh ta tự cho rằng không nhìn rõ như Chiêm Gia Linh, so những thứ đó, anh ta ngược lại tình nguyện đối diện với những con số, đó mới có thể phát suy sở trường của anh ta.

Đến bộ phần PR, Hà Hạnh còn chưa tới, Dương Châu Kiệt ngồi ở cửa đợi cô ta.

Mười phút sau, Hà Hạnh tới.

Bộ quần áo màu đen lộ rõ dáng người, bên trong là áo sơ mi trắng tơ tằm trước ngực căng tròn như ẩn như hiện. Vẫn là khí chất thành thục, phong thái mê người.

Nhìn thấy cô ta, Dương Châu Kiệt vội chỉnh lại quần áo, đứng dậy, gật đầu với cô ta: “Giám đốc Hà.”

Biết anh ta là người bên cạnh Tiêu Mặc Ngôn, hai người trong công ty từng gặp mặt, cũng không tính xa lạ. Hà Hạnh cười: “Tìm tôi có chuyện?” Đẩy cửa: “Vào đi.”

Dương Châu Kiệt theo cô ta vào, sau khi nói mọi chuyện với cô ta, Hà Hạnh rũ hàng mi dài dày, nghĩ một lát: “Tôi biết rồi.”

Cô ta không cho một đáp án nào, Dương Châu Kiệt cũng không tiện truy hỏi, đứng dậy rời đi.

Buổi sáng, thân thể Kiều Nhã không thoải mái, Tiêu Chính Thịnh và Bắc Khởi Hiên đưa bà ta tới bệnh viện, kiểm tra mới biết, bà ta có thai rồi, hơn nữa còn là mang thai đôi, Tiêu Chính Thịnh rất vui mừng, ánh mắt Bắc Khởi Hiên lại có chút phức tạp.

Sau khi đưa Kiều Nhã về Tây Sơn, hai người mới đến công ty. Tiêu Chính Thịnh đầy mặt gió xuân đắc ý, hai người vừa vào văn phòng, thư ký đợi ở đó, nói khẽ bên tai ông ta vài câu, sắc mặt Tiêu Chính Thịnh thay đổi: “Cái gì!”

Bắc Khởi Hiên nhướn mày, nhìn sắc mặt ông ta từ từ thay đổi.

“Những lão già đó lại không an phận rồi, thật sự quá đáng ghét!” Tiêu Chính Thịnh đi vài vòng trong văn phòng, tâm tình tốt buổi sáng đều bị phá hoại.

Bắc Khởi Hiên hỏi: “Chú, đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Chính Thịnh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Hiên, theo chú vào phòng nói chuyện!”

“Vâng.” Bắc Khởi Hiên cũng không hỏi nhiều, theo ông đi vào phòng.

Bên trong phòng họp, một vài người lớn tuổi của nhà họ Tiêu đã có mặt, thế nhưng đằng sau những người lớn tuổi đó còn có một người đang ngồi ở băng ghế phía sau.

Tiêu Mặc Ngôn!

Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Tiêu Mặc Ngôn ngồi ở phía sau, một tay nâng cằm, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, có vẻ như anh ta đang rất vội, ánh mắt còn có vài tia buồn bực, giống như chỉ ước có thể lập tức rời khỏi đây.

Tiêu Chính Thịnh trừng mắt nhìn con trai mình đầy giận dữ, đi về phía chỗ ngồi của mình, đồng thời nói với Bắc Khởi Hiên: “Hiên, ngồi ở đây đi con!”