Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 334



Chương 334

Ánh mắt cô bắt đầu mờ đi, cơ thể cô như bị hàng ngàn con kiến cắn nhưng tâm trí cô lúc này lại rất tỉnh táo.

Cô nhìn thấy một cô bé có hai bím tóc, mang theo một chiếc cặp nhỏ, đứng trước cổng trường. Thấy một người bạn cùng lớp của mình được cha mẹ đón đi, chỉ có cô đứng đó, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón chân mình. Đợi cho đến khi không còn ai, cô liền ngồi xổm xuống khóc thút thít.

“Thu Nghi.”

Nghe được giọng nói này, cô vui vẻ ngẩng đầu lên.

Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy mẹ, cô vui vẻ chạy tới, bổ nhào vào trong ngực của bà: “Mẹ.”

“Thu Nghi, thật xin lỗi. Mẹ đến muộn rôi. Con chờ lâu rồi sao?”

Cô bé lập tức lắc đầu: “Không có.”

“Đi thôi, chúng ta về nhà.”

“Dạ!”

Nắm lấy bàn tay mẹ, cô nhảy nhót trở về nhà.

“Thu Nghi, hôm qua mẹ mới may cho con một cái váy mới, con mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”

“Thật vậy sao? Con có váy mới sao? Haha… mẹ thật tốt.”

Cô bé vui mừng chạy quanh mẹ mình vì cô cảm nhận được mình đang có bà mẹ lợi hại nhất trên thế giới.

Tầm mắt cô ngày càng trở nên mơ hồ, hình ảnh của hai mẹ con cũng càng lúc càng xa.

Đỗ Thu Nghi giơ tay lên đầy khó khăn, có chút ngây người như muốn bắt lấy thứ gì đó, mở miệng nhưng lại phun máu.

Cô không có chút sức lực ngã xuống, những ngón tay bám chặt xuống đất, cố gắng tiến về phía trước để đuổi kịp được hai mẹ con.

Đáng tiếc cô quá chậm, cô không thể đuổi kịp.

Nằm ở nơi đó, cô không ngừng hộc máu nhưng bên tai vẫn còn tiếng trẻ con ngây thơ: “Me, sau này, con muốn may thật nhiều quần áo đẹp cho mẹ.”

“Haha. Vậy Thu Nghi phải mau lớn nhanh mới được.”

“Vâng! Con sẽ mau lớn thật nhanh để mẹ không cần phải vất vả nữa.”

“Thu Nghi thật ngoan.”

Hình bóng của hai mẹ con dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Đỗ Thu Nghi nằm trên mặt đất, cơ thể liên tục run rẩy mãnh liệt, cuối cùng trở nên bất động.

Nước mắt theo khóe mắt cô chảy xuống.

Mẹ, thực sự rất xin lỗi mẹ.

Bắc Khởi Hiên lái xe, trái tim anh vô cùng đau đớn, cảm giác này xẹt qua rất nhanh, khi anh cảm nhận được nó thì chỉ còn lại những cơn đau nhói.

Tim đập rất nhanh và hoảng loạn.

Anh lắc đầu, mau chóng rũ bỏ cảm giác khó hiểu này rồi tăng tốc độ chạy về hướng cần đến.

Lúc này, anh bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi.

Đầu dây bên kia là một giọng nói vô cùng trầm thấp: “Dừng xe lại ven đường.”

Anh nhíu mày: “Bây giờ?”