Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 352



Chương 352

Mộc Mộc tự bới đầy một bát cơm, ngồi đó lặng lẽ ăn. Cậu bé ở với Mãnh Hồ cả một buổi chiều, cậu đã không ăn gì từ trưa, bụng đang ấy rất đói.

Chẳng mấy chốc, cả hai món ăn đều được ăn hết.

Cậu mang đồ ăn vào bếp, lau chùi lại bếp trước khi bước ra ngoài.

“Mộc Mộc!” Nguyễn Thanh Mai không thể không thừa nhận rằng con trai bà ta quá im lặng, bà ta cảm thấy cậu hoàn toàn coi mình như thể là một người xa lạ, khiến bà ta không thoải mái.

Mộc Mộc không do dự, lấy sách giáo khoa ra khỏi cái cặp nhỏ, đặt nó lên bàn và bắt đầu làm bài tập về nhà cẩn thận.

Nguyễn Thanh Mai muốn nói điều gì đó, nhưng bà ta thấy con trai mình đang làm việc chăm chỉ nên bà ta lại ngồi ở một bên nghĩ về những rắc rối mà cậu bé có thể gặp phải.

Mộc Mộc đang học lớp một trường tiểu học. Cậu bé không có nhiều bài tập về nhà, nó cũng không khó. Do vậy, cậu bé có thể dễ dàng hoàn thành tất cả trong mười phút.

Vào lúc này, Nguyễn Thanh Mai nói: “Mộc Mộc, điều hôm nay, con không được phép nói với bất cứ ai, kể cả bạn bè của con, con có biết không?”

“Tôi không có bạn bè.” Mộc Mộc nhặt chiếc cặp đi học, giọng nói trẻ con nhưng trả lời rất bình tĩnh, nét mặt nhỏ nhắn đã trưởng thành hơn tuổi.

Nguyễn Thanh Mai sững người một lúc: “Sao con không có bạn bè?” bà ta lập tức hỏi lại: “Có ai chơi với con ở trường không?” Chỉ đến lúc này bà ta mới phát hiện ra rằng mình đã không quan tới đứa trẻ này từ khi đi học. Dành quá ít thời gian để hiểu, thậm chí, bà còn không biết đến lớp của cậu bé, chứ đừng nói đến việc có một cuộc họp phụ huynh cho con.

“Bạn học không thích chơi với một đứa trẻ không có bố mẹ.”

Khi Nguyễn Thanh Mai nghe thấy điều này, bà ta đã đập mạnh chiếc bàn với sự tức giận: “Ai nói con không có bố mẹ? Nói cho mẹ biết, ai đã nói!”

Mộc Mộc nhìn lên: “Tất cả bọn họ đều nói thế.” Cậu quay lại và bắt đầu dọn dẹp phòng một lần nữa, mới chỉ bảy tuổi, cậu có thể dọn dẹp phòng sạch sẽ và ngăn nắp.

Nguyễn Thanh Mai nhìn con trai với vẻ mặt phức tạp, khóe môi co giật, nhưng chỉ có sự bất lực, hạ thấp lông mày: “Mộc Mộc, con phải biết rằng con đã sai, trong thời gian tới, con hãy để ba đưa đón con đi học.”

“Không cần.” Mộc Mộc nhặt cây lau nhà, kéo nhẹ nó trên sàn nhà. Những hạt mồ hôi nhỏ chảy ra từ chóp mũi: “Ba sẽ không đi.”

Nguyễn Thanh Mai lập tức phát hỏa, đi đến phòng khách và nhấc điện thoại. bà ta nói trong thất vọng: “Này, anh đang ở đâu …” Không nghe lời giải thích của bên kia, bà ta giận dữ nói: “Cho anh mười phút, quay lại ngay cho tôi!” Sau đó, cúp máy.

Mộc Mộc luôn im lặng, làm những gì cậu nên và không nên làm.

Chưa đầy nửa tiếng, cha của Mộc Mộc- Mộc Duy đã trở lại, dù ở tuổi ba mươi, anh ta trông rất trẻ, cao, đẹp trai và có nụ cười ấm áp như mùa xuân. Bộ đồ anh đang mặc được Nguyễn Thanh Mai mua khi anh đến Nhật Bản, khiến anh đẹp trai hơn.

“Mai Mai, anh về rồi!” Ngay khi nhìn thấy Nguyễn Thanh Mai, anh ta đã vui vẻ đến và ôm bà ta vào lòng.

Nguyễn Thanh Mai đang trong tâm trạng tồi tệ nên đẩy anh ta sang một bên: “Anh đi qua đây với tôi!”

bà ta quay lại và bước vào phòng ngủ, Mộc Duy định đi theo, nhưng Mộc Mộc tóm lấy anh: “Ba ơi, cho con tiền, con đi mua thức ăn.”

“Ồ” Mộc Duy nhanh chóng đưa tay vào túi của anh, lấy ra 60 nghìn đưa nó cho con trai. Anh mỉm cười âu yếm: “Đây là số tiền đáng giá hai ngày. Đừng tiêu nhiều.” Đứa con trai bước vào phòng ngủ với một nụ cười vui vẻ.