Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 410



Chương 410

Con ngươi tà mị xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô gái ở ghế sau xe, khóe môi xinh đẹp hơi cong lên, lái xe nhanh hơn.

Lại là ác mộng.

Lần này, cũng vô cùng rõ ràng.

Cô ngã xuống đất, trơ mắt nhìn Tiêu Mặc Ngôn bị xe đâm bay lên… giống như thiên sứ bị gãy cánh, bay lên giữa không trung rồi rơi xuống. Khóe miệng anh vẫn chứa ý cười, nhưng còn có bình tĩnh, thoải mái, giải thoát.

Giống như, cơ thể bị đâm bay lên này hoàn toàn không phải là của anh, tùy tiện làm thế nào, anh cũng không sao cả.

Anh cứ như thế đẩy cô ra, có lẽ ngay cả chính anh cũng không muốn suy nghĩ rõ ràng, kết quả của việc này có nghĩa là gì.

Ầm.

Lại là âm thanh khiến cô run rẩy, khiến cô cả đời sẽ không quên kia, nó vang lên ngay bên tai, rõ ràng giống như nụ cười của anh vậy.

Hình ảnh dừng lại, không thể lùi lại, không thể đi tiếp, vĩnh viễn đều dừng lại ở khoảnh khắc anh bị đâm bay lên, trở thành ác mộng giày vò cô, cho dù thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Bảo Ngọc đột nhiên bừng tỉnh, thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống từ trên trán.

Cùng một giấc mơ, cùng một hình ảnh, không ngừng lặp đi lặp lại. Bảo Ngọc đau khổ dùng tay che mặt, chỉ hận không thể đưa tay vào trong đầu mình, lấy hết toàn bộ chúng nó ra!

Cô sắp bị cơn ác mộng này ép đến điên rồi!

Bên ngoài cửa sổ sát đất là sóng biển cuồn cuộn rít gào mạnh mẽ va chạm vào đá ngầm, bắn lên bọt sóng cao chừng mười mấy mét, gió biển gào thét, thỉnh thoảng còn đập lên cửa sổ rộng mở.

Thân thể Bảo Ngọc cứng đờ, từ từ buông hai tay ra, mắt phượng không thể tin được trợn to.

Căn nhà xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, tất cả đều xa lạ.

Trong căn phòng gần trăm mét vuông chỉ có giường ngủ, ngay cả bàn cũng không có, trên vách tường ở đối diện treo một cái tivi chiếu, còn lại chính là vách tường màu trắng, sàn nhà màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng.

Đây là đâu?!

Khi nghe thấy tiếng biển bên ngoài, Bảo Ngọc giật mình vén chăn ra xuống giường, đứng trước cửa sổ nhìn biển rộng bên ngoài, trong đầu cô xuất hiện mấy hình ảnh nhỏ nhặt.

Ba nhập viện, cô đi thăm, sau đó… Tiêu Mặc Ngôn đến, rồi chuyện sau đó nữa cô hoàn toàn không nhớ gì. Hoàn toàn không nhớ sao cô lại đến đây.

Hơn nữa, bây giờ đã là đầu mùa đông, tháng mười hai rồi, nhưng bầu không khí ấm áp phả đến nhắc nhở cô, đây không phải là khí hậu của thành phố A!

Bảo Ngọc thật sự mơ hồ rồi, là Tiêu Mặc Ngôn dẫn cô đến đây ư? Vì sao?

Bảo Ngọc nghi ngờ xoay người đi xuyên qua căn phòng trống rỗng, đẩy cửa ra, cô nhìn thấy hành lang thật dài, toàn bộ đều là màu trắng, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối vậy. Hạt giống lo lắng đang nảy mầm nơi đáy lòng, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể cô, cô cứ thế đi chân trần chạy ra ngoài, liên tục chạy dọc theo hành lang, đối diện chính là cửa tròn lớn màu đen, không hề có bất cứ hoa văn gì, chỉ có một màu đen thuần túy.

Hô hấp của Bảo Ngọc bắt đầu trở nên gấp gáp, cô híp mắt phượng, đẩy mạnh cánh cửa kia ra…