Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 433



Chương 433

“Để cho tôi rời khỏi chỗ này!”Bảo Ngọc gầm khẽ và gạt hết tất cả mọi thứ có thể gạt được xuống đất, nắm lấy đệm dựa trên sofa ném về phía anh ta. Tuyệt lại đứng ở đó cúi thấp đầu, vẫn không nhúc nhích.

Bảo Ngọc cầm lấy mấy quyển sách ném lên người anh ta: “Để cho tôi đi! Để cho tôi rời đi!!” Cuối cùng, cô tiện tay nắm lấy tượng đồng trên bàn và lập tức đập về phía anh…

“Bốp” một tiếng, tượng đồng nặng hơn mười cân rơi xuống đất.

Bảo Ngọc ném đồ đi rồi mới chợt nhận ra, kinh ngạc nhìn anh ta.

Tuyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, trán bên trái bị đập tới máu me be bét, máu theo mi mắt chảy xuống, cả con mắt trái đều tràn ngập một màu đỏ khiếp người. Bây giờ, anh ta mới giống như từ trong địa ngục bò ra, cả người đều là máu.

Anh ta bước tới hai bước với vẻ cứng nhắc, giơ tay về phía cô. Bảo Ngọc vội vàng lùi lại, cơ thể áp sát vào tường, sợ đến mức mặt trắng bệch.

“Tuyết…” Đôi môi tuyệt đẹp của anh ta khẽ mấp máy vài cái, cơ thể đột nhiên ngã xuống sofa trước mặt.

Bảo Ngọc bị biến hóa bất ngờ này dọa cho sốc tới mức đứng ngây ra mất mấy giây mới giật mình tỉnh lại. Thấy Tuyệt ngã xuống, cô nín thở và lặng lẽ đi tới. Lúc nhìn thấy gương mặt đầy máu này, hơi thở của cô chợt nghẹn lại. Anh ta… anh ta chết rồi sao?

Ý nghĩ này chỉ mới xuất hiện, không biết tại sao trái tim cô chợt thắt lại từng cơn.

Bảo Ngọc cố ép xuống cảm giác kỳ lạ này và không để ý tới anh ta nữa, xoay người chạy ra ngoài. Cô đi tới chỗ lối ra bị cánh cửa đá chặn lại, sau khi tìm được cái nút trên tường và ấn xuống, cửa đá mở ra.

Bên ngoài sấm chớp rền vang, đám mây với sấm chớp siêu cấp vẫn chưa tản đi, vẫn còn quanh quẩn ở trên hải đảo. Chân mày cô nhíu chặt và đóng cửa đá xuống. Lúc này mà chạy đi thì chắc chắn là chịu chết rồi. Cô quay lại và nhanh chóng tìm kiếm ở trong phòng khách. Ở đây hẳn phải có lối đi lên trên tầng mới đúng! Cô cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ra một thang tròn ở trong nhà bếp. Bảo Ngọc vui mừng, kéo làn váy lên và muốn đi tới, nhưng vào lúc này bước chân cô chợt dừng lại…

Cô chậm rãi ngoảnh đầu nhìn người trong sofa và khẽ cắn môi. Cô muốn đi lên tầng nhưng hai chân dù thế nào cũng không nhấc lên nổi. Nếu cô rời đi như vậy, anh ta chắc chắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Đó không phải là kết quả tốt nhất sao?

Nhưng vừa nghĩ như vậy, cô không những không cảm thấy được giải thoát, trái lại trái tim nặng chĩu, khó chịu như bị thứ gì đó đè nặng lên vậy.

Cô khẽ cắn môi rồi bỗng nhiên xoay người đi về trước ghế sa lon, nhìn Tuyệt đang chảy máu không ngừng. Ánh mắt cô nhìn trên trán anh ta. Chỗ vết thương vừa bị tượng đồng đập trúng lộ ra lớp da người, mặt nạ đã bị rách…

Bảo Ngọc đứng yên tại chỗ, trái tim đập thình thịch, hai tay nắm chặt váy và nhìn chằm chằm vào nơi đó với ánh mắt phức tạp.

Cô vẫn chưa từng nhìn thấy mặt anh ta. Có lẽ cô nên nhân lúc anh ta hôn mê mà xem thử, xem anh ta… rốt cuộc là ai? Người hiểu cô lại hiểu Tiêu Mặc Ngôn như vậy sẽ là người bên cạnh sao?

Tay Bảo Ngọc hơi run rẩy, chậm rãi thò về phía mặt anh ta.

Càng đến gần thì cô lại càng lo lắng, bất an.

Bên tai cô không ngừng vang vọng lời anh ta hỏi hết lần này tới lần khác, cô thật sự muốn xem không…

Tại sao phải làm chuyện mình không chịu nổi chứ…

Đầu ngón tay lạnh giá của cô đã chạm đến phần trán chảy máu của anh ta.