Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 474



Chương 474

Nghê Thư lườm hắn một cái, bỏ mặc hắn một mình suy nghĩ, đi vào phòng, ngón tay chỉ cái giường duy nhất kia: “Anh ngủ ở đây.”

“Em cũng ngủ ở đó chứ?” Bên tai đột nhiên xuất hiện một giọng nói, dọa cô nhảy dựng.

Chẳng biết từ lúc nào, Thiên Ma đã đến phía sau cô, thân thể liền dính chặt vào cô, như con ngựa đang động dục, Nghê Thư không thể quen thuộc hơn. Cô nhướng mày, liếc hắn: “Anh đến nằm trên giường trước, một lát nữa tôi sẽ qua.”

“Được!” Thiên Ma hưng phấn, không nói nhiều nữa, thuần thục cởi đồ: “Thư Nhi, chừng nào em…” Ngay lúc hắn vừa định quay đầu lại, một đám bột phấn màu trắng chợt thổi về phía hắn, đúng lúc Thiên Ma hít vào, ánh mắt cứng đờ nhìn cô, vài giây trôi qua, thân thể liền “rầm” một cái, ngã ra phía sau, ngã thẳng lên giường.

Nghe Thư phủi tay, liếc mắt nhìn hắn dù đã ngã xuống, mà “thằng em” vẫn đứng thẳng chào hỏi cô, lông mày hung hăng nhíu lại.

Đồ dâm tặc!

Vì chuyện tìm kiếm Tuyết Chi, mọi người ở

Thiên Hải Đường đều bỏ hết việc của mình qua một bên, bây giờ đã tìm được người về, là lúc nên làm chính sự. Không thể không nói, lúc Tiêu Chí Khiêm quyết định để Trương Hồng Khánh ngồi lên chiếc ghế cao nhất của thành phố A, chỉ sợ đã chuẩn bị sẵn sàng để Thiên Hải Đường chuyển đi. Hơn nữa vì có “câu lạc bộ Long Nghệ”, chỉ cần thành phố A có chút gió thổi cỏ lay, tất cả đều sẽ nằm trong lòng bàn tay anh.

Đương nhiên, nói là vì Tuyết Chi mà nâng đỡ Trương Hồng Khánh là đúng, nhưng không đủ. Chỉ là, có một số việc, trong lòng mọi người đều hiểu, Trương Hồng Khánh càng biết rõ. Đối với đủ loại hành động của Thiên Hải Đường , ông ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Thứ nhất là vì bảo vệ con rể, thứ hai, sự nghiệp chính trị của ông muốn tiến xa hơn bền vững hơn, cũng không khỏi liên quan đến bọn họ, nước lên thì thuyền lên.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đã nghe được dưới lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn.

Tuyết Chi hôm qua ngủ trễ, lúc này đang ngủ say, bị người làm ồn, lông mày thỉnh thoảng nhíu lại. Tiêu Chí Khiêm không biết đã thức từ lúc nào, đang chống đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, thấy cô nhíu mày, anh cũng nhăn mày theo. Đứng dậy, mặc quần áo xong đi ra ngoài.

Tầng 37 và tầng 38, một đám người đang bận rộn.

Mọi người thừa dịp trời còn chưa sáng, đều chia nhau ra, lần lượt đến đây. Tầng 38 để ở, tầng 37 dùng làm tổng bộ, sau này sẽ cần mở rộng, phải sắp xếp lầu dưới, dùng để mở rộng ra. Lợi dụng vị trí cao, độ nguy hiểm sẽ đạt mức thấp nhất, hai ba mươi tầng trống dưới lầu, chỉ là bề ngoài của tòa nhà Lạn Vĩ.

Thấy Tiêu Chí Khiêm đến, các anh em của Thiên Hải Đường đã lâu không gặp được đường chủ, đều phấn khích: “Đường Chủ!!”

Tiêu Chí Khiêm liếc mắt một vòng, giọng lạnh nhạt: “Đừng làm ồn đến cô ấy.”

Mọi người sửng sốt, chẳng lẽ thật sự như Đinh Khiêm đã từng ồn ào kể với mọi người, đường chủ không còn là người đàn ông lạnh lùng đến nhìn cũng không thèm nhìn của bọn nữa, mà đã trở thành người đàn ông tốt yêu vợ trăm phần trăm rồi ư?

Không muốn đâu, bọn họ không muốn, bọn họ thích vị đường chủ đến một câu nói cũng không thèm nói kia!

Trả đường chủ không dính khói bụi trần gian kia cho bọn họ đi a a a!

Thấy mọi người như bị hóa đá, Tiêu Chí Khiêm không nói tiếng nào nữa, quay người, đi đến trên lầu. Sau khi trở về phòng, anh cởi đồ ra, nằm cạnh Tuyết Chi, nhẹ tay nhẹ chân kéo cô đến cạnh mình.

Tuyết Chi tìm nơi tỏa ra hơi nóng, tự động dán lên, dính sát lại tay anh, dán sát má mình vào ngực anh, nặng nề ngủ.

Dưới lầu quả nhiên không có tiếng ồn nữa, Tiêu Chí Khiêm hài lòng nhẹ nhàng nhướng khóe miệng lên, sau đó ôm cô, nhắm mắt lại.