Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 484



Chương 484

Lúc này, Tiêu Mặc Ngôn đi từ bên ngoài vào, Chị Điềm rất biết điều, đứng dậy: ” Được rồi, vợ chồng son hai người cứ chậm rãi tâm sự, chị đi xuống dưới lầu nhìn mấy thằng nhãi con kia.”

Bảo Ngọc nở nụ cười: ” Đợi tí nữa em cũng xuống dưới.”Cô còn chưa chính thức ra mắt mấy người anh em mới đến.

”Được, chị đứng dưới lầu chờ em.”

Bảo Ngọc trông thấy Tiêu Mặc Ngôn, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng khi nhìn thấy cô chỉ trong chớp mắt đã lập tức sáng ngời, anh bước tới, tự nhiên nâng khuôn mặt cô lên, rồi đặt lên môi cô muột nụ hôn: ”Sao lại dậy sớm thế?”

Khóe môi Bảo Ngọc cong lên. nở một nụ cười xinh đẹp: ”Tất cả mọi người đều bận rộn như vậy, chỉ mình em rảnh rỗi ngủ nướng, thế thì không ổn lắm ~ ”

Tiêu Mặc Ngôn xoa bóp gương mặt cô: ”Em là do anh nuôi, rảnh rỗi là chuyện hiển nhiên.”

Cặp môi đỏ mọng của Bảo Ngọc cong lên: ”Không cần, em có tay có chân, tại sao phải để anh nuôi?” Cô nghiêng đầu hỏi: ” Tiêu Mặc Ngôn, thương lượng với anh chuyện này.”

”Chuyện gì?” Anh dính lấy co, hô hấp nóng rực phả vào cổ, môi mỏng dán lên da cô. Bảo Ngọc thấy buồn, trốn khỏi anh: ”Em muốn ra ngoài đi làm.”

Tiêu Mặc Ngôn ngây ra, trong con mắt lóe lên sương mù khóa chặt cô lại, theo bản năng muốn nói “Không được”, nhưng đối với ánh mắt chờ đợi của cô, lại nuốt xuống, nghiêng đầu sang chỗ khác, rũ mắt ngồi sang một bên.

Từ khi cô đã trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, sau này đừng nói chuyện cho cô ra ngoài đi làm, anh còn hận không thể đem giấu cô đi! Nhưng mà, anh biết rõ tính tình Bảo Ngọc, cô là cô gái có chủ kiến, nếu như anh bẻ gãy cánh của cô, thì cô cũng không được vui vẻ. Nhưng anh lại không muốn để cô thoát khỏi tầm mắt mình, cho dù chỉ cách xa vài mét, anh cũng không chịu nổi! Tối nhất là từ buổi sáng khi bắt đầu mở mắt, từng giây từng phút đều có thể trông thấy cô.

Loại lòng tham chiếm hữu đáng sợ này, làm cho Tiêu Mặc Ngôn giật mình.

Bảo Ngọc nghiêng đầu ngó sang anh, cười dịu dàng, con mắt quyến rũ đa tình mềm mại giống như có thể chảy ra nước, cô thò tay ôm lấy cổ anh, nói như làm nũng: ”Tiêu Mặc Ngôn, để em về Tiêu Thị là được rồi, tu kiệt và Tiểu Tống đều ở đó, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Nói thẳng ra, hiện tại cô rất không thích cuộc sống sâu gạo này, lời dạy dỗ kiếp trước rõ mồn một trước mắt, cô không muốn mỗi phút mỗi giây đều dính vào người thích mình, không muốn làm cho anh cảm thấy hít thở không thông.

Tiêu Mặc Ngôn không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu, dùng con mắt trong suốt nhìn cô.

Dánh vẻ sắp hậm hực kia, làm cho trái tim Bảo Ngọc run lên, cô dở khóc dở cười dựa vào trong ngực của anh: ”Tiêu Mặc Ngôn, đừng như vậy, nếu như anh không thích, em không đi là được.”

Buồn bực nửa ngày, Tiêu Mặc Ngôn rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Ngày mai, anh đến công ty với em.”

Bảo Ngọc khẽ giật mình: ”Thật sao? Nhưng mà ̣tổng bộ Hải Thiên Đường của các anh mới dời đến đây, có rất nhiều chuyện cần anh xử lý, anh cứ buông tay mặc kệ như vậy, hình như không tốt lắm?”

“Có Thạch.” Anh trả lời rất thản nhiên.

Bảo Ngọc câm nín.

Được rồi, có Thạch mọi chuyện đều ổn.

Dường như sợ cô còn băn khoăn, Tiêu Mặc Ngôn nắm lấy tay cô: ”Chuyện công ty gác lại lâu như vậy, cũng nên đi xử lý một ít chuyện.” Đôi mắt anh nhẹ nhàng khép lại, sương mù trong mắt như đóng thành băng.

Tấm lòng của Bảo Ngọc, sao anh có thể không hiểu? Chuyện Tiêu Thị gác lại quá lâu, sẽ làm cho người nào đó có cơ hội phản kích, những cố gắng trước kia sẽ trôi theo dòng nước.

Có một số việc chính là như vậy đấy. Tôi xem thường sự bố thí không có nghĩa là tôi sẽ vứt bỏ, tôi cướp đoạt lại sự bố thí là chuyện của tôi. Về phần Hải Thiên đườngbên này, Tiêu Mặc Ngôn cũng không lo lắng. Hai bên hắc bạch của thành phố A đều đang nằm trong tay anh, ngoại trừ người của Thiên Ma không làm theo lẽ thường kia, còn lại chưa có ai có lá gan đến gây chuyện.