Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 536



Chương 536

Tiêu Mặc Ngôn hoàn toàn bỏ ngoài tai, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi môi xinh đẹp như hoa anh đào khẽ mím lại.

Vẫn là đẹp trai đến mức rung động lòng người.

“Muốn thoát khỏi sao?” Anh ta cười nhẹ, từ từ di chuyển bước chân, từng bước đi qua.

Chị Điềm nhíu lông mày, lo lắng kêu lên một tiếng: “Cậu Tiêu!”

Sắc mặt Tiêu Tuyệt lạnh xuống: “Còn dám tiến lên một bước, tôi lập tức nổ súng!”

Tiêu Mặc Ngôn vẫn không dừng bước, nụ cười trên môi càng đậm “Tùy cậu!”

Một viên đạn, chỉ có thể nhắm chuẩn một người.

Anh tình nguyện là chính bản thân mình.

Tiêu Tuyệt nhướn mày, ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của Tiêu Mặc Ngôn, anh ta không thể trì hoãn thời gian nữa, ngón tay lập tức đụng vào cò súng: “Tiêu Mặc Ngôn, anh có thể nhanh hơn được viên đạn của tôi sao? Anh có cách để cứu cô ấy sao?”

Bảo Ngọc im lặng ở phía dưới, hơi khép mắt lại: “Tiêu Mặc Ngôn, đừng tới đây, anh biết là dù sống hay chết, chuyện em có thể làm chính là yêu anh.”

Nghe những lời của cô, đôi mắt Tiêu Mặc Ngôn biến sắc, lại càng thêm đỏ và khát máu hơn.

“Tôi không quá nhanh, tôi cũng không có cách để cứu cô ấy.” Nhìn thẳng vào Tiêu Duyệt, anh gằn lên từng chữ: “Nhưng tôi lại có cách để cậu còn sống, để cậu mãi mãi không có cách nào có thể bảo vệ cô ấy!”

Cho dù không cứu được cô thì người chết cùng cô cũng sẽ là anh, Tiêu Mặc Ngôn.

Về phần Tiêu Tuyệt, cô độc cả đời, đó chính là kết cục của anh ta!

“Cậu Tiêu, đừng!” Đinh Khiêm lo lắng: “Cậu Tiêu, cậu đừng kích động!”

Sắc mặt chị Điều cũng rối rắm, Nghê Thư nắm trong tay mấy cây ngân châm, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ném ra. Thế nhưng cô ta cũng không dám mạo hiểm ra tay, chỉ cần cô hoạt động, Tiêu Tuyệt nhất định sẽ có cảm giác! Cô ta cũng không dám chắc có thể nhanh hơn súng của Tiêu Tuyệt.

Tiêu Tuyệt nhìn chằm chằm vào người đối diện, không để điểm yếu của bản thân lộ trước mặt bọn họ, hoặc thậm chí hi vọng bọn họ có thể nổ súng sớm hơn. Nhưng vây giờ, Tiêu Mặc Ngôn sẽ không làm như vậy, anh thật sự không có thời gian để cứu Bảo Ngọc nhưng lại có đủ thời gian để đối phó với mình.

Ván bài này, bọn họ đều đánh cược tất cả.

Lúc này, ông Hình từ trên lầu nhanh chóng đi xuống, nhìn thấy cảnh này lập tức quát lớn một tiếng: “Tiêu Tuyệt! Thằng ranh con này, muốn tức chết tôi đúng không? Mau đặt súng xuống”

Trong mắt Tiêu Tuyệt đã không còn chưa được bất cứ người nào khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc Ngôn.

“Tức chết tôi rồi! Tôi, cậu không nghe thấy sao?” Ông Hình đứng dậm chân tại chỗ: “Cái mạng nhỏ này của cậu thật sự không muốn nữa rồi đúng không?”

“Vâng.” Tiêu Tuyệt không hề do dự, lạnh nhạt nói: “Sống như vậy còn ý nghĩa gì? Chỉ có lặp lại một ngày, một ngày lại một ngày, không biết kết thúc ngày mai thế nào, không biết kết thúc của bản thân thế nào.”

Vì vậy hãy để anh ta tự mình làm chủ, đi theo người phụ nữ mình thích, cùng nhau rời đi.

Anh ta quyết tâm trở về, không để lại đường sống, trong khoảnh khắc quyết định sống chết.

Ông Hình trì trệ, lập tức tức giận nói: “Hai người các cậu là anh em ruột, thật sự muốn vì một người phụ nữ mà đánh nhau sống chết sao? Nếu sớm biết như vậy, năm đó tôi đã để cho các cậu ở nơi đó tự sinh tự diệt, miễn cho một màn này khiến tôi tức chết.”