Chương 549
Nhướn mày, ánh mắt xẹt qua tia quyết tâm.
Rút thứ kia ra, hóa ra là một quả bom nặng mấy kilogam!
Tiêu Tuyệt không bao giờ chiến đấu mà không nắm chắc, cho dù vây tất cả mọi người trong bang ở nơi này, anh ta cũng phải có sự bảo đảm gấp ba! Nhưng, bây giờ thứ này đã có công dụng khác.
Đột nhiên, cả tòa tầng hầm bắt đầu rung lắc dữ dội, khiến cho người ta đứng cũng không vững.
Tiêu Tuyệt nắm chặt bom, muốn nắm lấy thứ bên cạnh để chống đỡ, ai ngờ, Cỏ Nam Cực ở xung quanh lại bắt đầu trở nên xao động, giống như nổi điên mà tấn công lung tung, quấn chặt lấy anh ta.
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Tuyệt lập tức trở nên đáng sợ, giơ quả bom có khả năng sẽ phát nổ trong vòng một giây trong tay lên! Nhưng những xúc tua tấn công anh ta quá nhiều, gần như tất cả đều lao về phía anh ta. Anh ta cắn chặt môi, vẫn nắm chặt bom, tay kia muốn lấy con dao ra, nhưng cổ tay lại bị quấn, không thể di chuyển!
Anh ta khẽ rủa một tiếng, một tay kia cũng bị quấn lấy, bom cũng bị quấn theo, sau đó bỗng được rút ra khỏi tay anh ta rồi ném sang một bên…
Ánh mắt Tiêu Tuyệt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào quá bom đang bay theo đường pa-ra-bôn kia. Chỉ cần bị tác động mạnh, nó sẽ nổ ngay lập tức!
Đúng lúc mành chỉ treo chuông, một bóng người mở hai tay lao qua, ngã lên đất, ôm chặt quả bom vào trong ngực.
Tiêu Tuyệt giật mình, dường như không thể tin vào hai mắt của mình.
Tiêu Mặc Ngôn bắt được quả bom, lại lập tức đứng dậy, con dao trong tay vung lên, chặt đứt dây leo đang tấn công. Tiêu Tuyệt nheo mắt, nhanh chóng rút dao ra, cũng chém về phía những thực vật điên cuồng ở hai bên, đôi mắt nhìn qua người đã tới cứu mình: “Tại sao anh… không rời đi?”
Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn dừng trên mặt anh ta, cho dù giống với khuôn mặt lúc soi gương nhưng lúc anh nhìn vẫn nhận thấy có điểm khác.
“Tôi không muốn để lại bất cứ tai hoạ ngầm cho cô ấy.” Một lời hai ý, động tác trên tay cũng không trì hoãn, hận không thể cắt đứt đám thực vật khiến cho người ta chán ghét này!
Tiêu Tuyệt rõ ràng không ngờ anh sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
Có lẽ từ khiếp sợ có thể dùng để miêu tả một cách phù hợp, đúng vậy, anh ta thật sự bị kinh sợ. Một người anh ta luôn quan sát và nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, một người vừa đánh nhau với anh ta, một người khiến anh ta trở thành cái bóng trong nhiều năm như vậy, lại khiến cho anh ta mất đi sự phán đoán!
Chân trời chưa sáng rõ, một ánh sáng xanh mờ nhạt bên ngoài cửa sổ, giống như một thiên thần xinh đẹp với đôi cánh, dịu dàng quanh quẩn bên giường cô.
Người nằm trên giường từ từ mở hai mắt ta, tầm mắt mê mang, dần dần tập trung tiêu điểm, nhìn rõ cảnh vật trong phòng.
Là phòng của cô và Tiêu Mặc Ngôn.
Khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười.
Hóa ra cô chỉ đang mơ một giấc mơ.
May mắn.
Nhưng lúc cô xoay người, người đang canh giữ bên cạnh đột nhiên bừng tỉnh: “Bảo Ngọc!”
Chị Điềm nhanh chóng đứng dậy, đưa tay sờ trán cô, lúc này mới thả lỏng: “Tốt quá, cuối cùng cơn sốt cũng đã giảm bớt.”
Ngay lúc nhìn thấy chị Điềm, Bảo Ngọc nghi hoặc mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Chị Điềm, tại sao chị…”
Chị Điềm lo lắng hỏi: “Bảo Ngọc, em đã sốt ba ngày rồi, bây giờ có cảm thấy khó chịu hay không?”