Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 594



Chương 594

Biết Bảo Ngọc tới gặp vì có chuyện, bằng không đã không chỉ đích danh tìm gặp ông Hình, Nghê Thư rất thức thời đi ra ngoài.

Bảo Ngọc nhìn chiếc thùng carton đã được đóng bọc bên cạnh, cô nhướn mày hỏi: “Ông Hình, phải đi rồi sao?”

Ông Hình thuận miệng trả lời: “Đúng vậy, mọi việc bên này cũng gần như đâu vào đấy rồi, ta còn phải về phục lệnh môn chủ.”

Bảo Ngọc nhìn về phía ông ta, chậm rãi cười: “Ông Hình, làm như vậy có phải có chút không nói đạo lý hay không?”

Ông Hình ngẩn ra, ngẩng đầu: “Con nhóc nhà cô đang nói gì vậy?”

“Xáo trộn nơi này thành một đống xong ông lại phủi mông bỏ đi? Để lại cục diện rối rắm, muốn ai thu dọn đây?” Bảo Ngọc nói chuyện không hề khách khí, nhìn chằm chằm ông Hình, ánh mắt sắc bén.

Ông Hình dần cau mày, buông thứ trong tay ra, ngồi xuống rồi nâng mắt dò xét cô: “Cô đã biết gì rồi?”

Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôi nên biết cái gì? Tôi không nên biết cái gì?”

Trước khi tới, trong lòng Bảo Ngọc đã sáng tỏ, người nói với bên ngoài đã cứu được Tiêu Mặc Ngôn là ông Hình, người giao Hải Thiên Đường cho anh ta cũng là ông Hình! Ông đã dẫn theo hai anh em kia từ nhỏ, sao có thể không nhận ra được ai là ai?

Dựa theo phản ứng của cô nhóc kia, trong lòng ông Hình cũng hiểu, chuyện kia tám phần mười là không che giấu được nữa.

Nghĩ lại cũng phải, cô là người thân cận nhất của Tiêu Mặc Ngôn, có một số việc có thể che giấu người khác nhưng không thể lừa gạt được người gối đầu bên cạnh.

Ông Hình đơn giản buông tay thừa nhận: “Được rồi, muốn biết cái gì thì cô hỏi đi.”

Thấy ông ta cuối cùng cũng thừa nhận một cách gián tiếp, trong lòng Bảo Ngọc nổi lên một cơn tức giận không rõ, vỗ bàn “bộp” một cái, cô đứng lên: “Ông Hình! Sao ông có thể làm như vậy? Để cho Tiêu Tuyệt thay thế Tiêu Mặc Ngôn, ông có biết điều này khiến cho hai người bọn họ tổn thương tới cỡ nào không?”

Ông Hình thở dài một tiếng bất đắc dĩ: “Cô nhóc, cô tưởng ta muốn làm vậy sao? Ta phái người tìm kiếm một ngày một đêm chỉ cứu được Tiêu Tuyệt, nếu tuyên bố thân phận thật của cậu ta ra bên ngoài, đừng nói là mấy tên nhãi của Hải Thiên Đường, ngay cả bên phía Hồng Môn cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta! Làm vậy có khác gì tận tay gi ết chết cậu ta? Hơn nữa, chấp niệm của thằng bé này quá nặng, nếu để cho cậu ta biết những chuyện trước kia, thì tuyệt đối sẽ đối địch với Hồng Môn! Tiêu Mặc Ngôn đã chết rồi, chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn cậu ta chịu chết sao? Hầy, ta đã hứa với mẹ chúng…”

Nhớ tới dáng vẻ của người phụ nữ kia trước khi mất, ông Hình chỉ có thể thổn thức không thôi.

“Có lẽ là ý trời, Tiêu Mặc Ngôn chết, để cho Tiêu Tuyệt tới thế thân cho nó, coi như là trả lại những gì đã nợ đi. Nhưng…” Ông Hình nhìn về phía Bảo Ngọc, có chút áy náy nói: “Để con nhóc nhà cô chịu thiệt rồi.”

Bảo Ngọc trừng mắt với ông ta, trong lòng tức giận, nhưng cũng hiểu rằng lúc ấy ông Hình quyết định như vậy cũng là do bất đắc dĩ.

Để người khác biết được thân phận thật của Tiêu Tuyệt, thì anh ta chỉ còn con đường chết. Đám người Thạch sẽ không bỏ qua cho anh ta, nếu không phải Tiêu Mặc Ngôn thật sự còn sống và Thạch đã biết chuyện này, thì phản ứng đầu tiên sẽ không phải là yên lặng ngồi đó để nghe kế hoạch của cô, mà là trực tiếp lấy súng bắn chết anh ta.

Nhìn về phía ông Hình, Bảo Ngọc bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Tiêu Mặc Ngôn còn chưa chết.”

“Cái gì?!”Ông Hình nhảy dựng lên, trợn tròn mắt, chỉ vào cô: “Cô cô cô cô nói cái gì? Thằng nhóc Tiêu Mặc Ngôn kia chưa chết?!”

Bảo Ngọc bĩu môi: “Đúng vậy, chưa chết, may mắn là tôi phát hiện ra sớm, nếu như tôi làm ra chuyện gì có lỗi với anh ấy thì tới gặp ông hôm nay chính là oan hồn của tôi!”