Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 613



Chương 613

Nghê Thư ở bên cạnh đã kiểm tra xong cho anh, xua tay: “Cô đừng lo lắng, không chết được đâu.”

“Cỏ Nam Cực này có hiệu quả không?” Điều Bảo Ngọc lo lắng hơn chính là, nếu không có tác dụng, thật ra sẽ hoàn toàn ngược lại, tổn thương đến đầu óc của óc.

“Xin cô, cô phải tin tưởng vàokiến thức chuyên môn của tôi chứ?” Nghê Thư nói rất chắc chắn: “Anh ta chỉ choáng váng buồn ngủ thôi, không có vấn đề gì đáng ngại đâu. yên tâm chờ anh ta tỉnh lại đi! Nếu anh ta có việc gì, cô cứ đập chiêu bài của tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không nói một lời nào!

Bảo Ngọc rất hiểu Nghê Thư, thấy cô đã nói như vậy cũng có chút an lòng.

Hai người rời khỏi phòng không bao lâu, người trên giường đã chậm rãi mở hai mắt ra, trong đó hoàn toàn trầm tĩnh.

Thấy Bảo Ngọc thật sự lo lắng, Nghê Thư bật cười: “Cô đấy, đừng có làm ổ ở đây mãi, tới quán bar của tôi ngồi một lát đi.”

Bảo Ngọc lắc đầu, cô không có tâm trạng nào để đi tới đó cả.

“Điều này lại không phải do cô quyết định.” Nghê Thư mới chẳng quan tâm tới điều đó, kéo cô đi: “Nếu Tiêu Mặc Ngôn tỉnh lại, thấy cô chẳng thèm cơm nước thế, không biết sẽ đau lòng tới mức nào đâu? Cô đấy, lại ngoan ngoãn đi thư giãn với tôi đi. Tôi sẽ giới thiệu mấy anh chàng đẹp trai trong quán bar cho cô, bảo đảm người nào người nấy đều cực đỉnh!”

“Có đỉnh bằng Tiêu Mặc Ngôn không?”

Nghê Thư chợt nghẹn lời, sau đó trừng mắt với cô: “Cô tưởng cả thế giới chỉ có một mình Tiêu Mặc Ngôn nhà cô là đẹp trai à? Cô không biết trong cánh rừng lớn chim gì cũng có sao?”

Lúc này, Trương Thịnh Hải đi qua nghe được, không nhịn được nhìn cô ta với vẻ xem thường: “Chị cũng đừng dạy hư chị tôi.”

Nghê Thư tức giận tát cậu một cái: “Qua bên kia chờ, người lớn nói chuyện, nhóc con như em nói chen vào làm gì hả?”

Trương Thịnh Hải sờ sờ đầu: “Ôi, phụ nữ ở đây đều đột biến gien à? Sao người nào người nấy đều bạo lực vậy?” Cậu nói thầm vài câu liền đi.

Nghê Thư kéo Bảo Ngọc đi: “Cô đừng lãng phí thời gian nữa, tôi mời cô uống rượu. À đúng rồi, gọi cả Vy Hiên nữa.”

Bảo Ngọc chỉ đành phải đánh tiếng với chị Điềm rồi đi theo Nghê Thư tới quán bar Huyền Sắc của cô ta.

Khi đến bên kia, Vy Hiên cũng đã tới, ba người phụ nữ ngồi ở trong góc, phục vụ lập tức đưa bia và đồ ăn vặt lên. Bảo Ngọc đã vài ngày không gặp Vy Hiên, lập tức hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy.

Vy Hiên giang tay ra: “Nếu đàn ông đều dính người như vậy, tôi thà không tiếp nhận thanh mai trúc mã kia.”

Nghê Thư biết cô ấy nói tới Quan Mạc, cười to: “Ha ha, giờ cô mới biết à? Quan Mạc được người của Hồng Môn gọi là tổng quản Quan, chịu trách nhiệm giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ, mặc dù là người thông minh có trách nhiệm, nhưng mỗi tội cái miệng quá nát, chuyện gì cũng lải nhải một lúc. Tôi nghe nói có một lần anh ta đi tới Đào Ngột đường, sau khi rời đi, người ta bên kia lập tức hạ lệnh cấm, thấy được Quan Mạc là sẽ cấm mọi hoạt động đấy.”

Ba người trò chuyện một lát, Vy Hiên chợt nhìn thấy gì đó, ánh mắt sáng lên, uống cạn nửa chai bia rồi lập tức mang cameras ra: “Này, tôi đi cướp tin tức đây!”

Nghê Thư nhìn cô ấy với vẻ xem thường: “Đào tin tức mà đào được tới cả chỗ tôi à? Cô gái cô đúng là không lãng phí thời gian nhỉ!”

Vy Hiên cười: “Tôi được tiền thưởng sẽ chia cho cô một nửa.”

Nghê Thư bĩu môi một cái: “Vậy còn tạm được.”