Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 616



Chương 616

Ngoài xe, gió núi rít gào, trong xe bật hệ thống sưởi hơi lại ấm áp như giữa mùa xuân. Bảo Ngọc nhìn xung quanh một lượt thấy hoàn toàn tối tăm, nghi ngờ hỏi: “Tiêu Mặc Ngôn, chúng ta tới đây làm gì vậy?”

“Thuận tiện để yêu đương vụng trộm.” Tiêu Mặc Ngôn nói xong liền nghiêng người qua, nâng mặt cô lên và hôn lên môi cô.

Bảo Ngọc bị sự thay đổi này dọa cho sợ, đặc biệt là nghe anh nói mấy từ “yêu đương vụng trộm” lại càng không hiểu. Cô cứ trợn tròn mắt nhìn gương mặt đẹp trai không ngừng phóng đại trước mặt. Gương mặt đó vẫn đẹp trai chấn áp lòng người như vậy, đôi mắt kia càng thêm nóng bỏng, khiến người ta phải đỏ mặt tim đập thình thịch.

Dường như đã nhận nhịn quá lâu, anh không có cách nào nhịn tiếp được nữa, tiện tay điều chỉnh cho ghế ngồi của cô hạ xuống. Bảo Ngọc lập tức lại ngả người xuống, anh đè người qua, bàn tay lớn trực tiếp thò vào trong vạt áo của cô.

Bảo Ngọc bị sự nhiệt tình của anh dọa cho giật mình: “Tiêu Mặc Ngôn…”

Nụ hôn nóng như lửa của anh đã chạm tới trước ngực của cô. Bảo Ngọc chỉ cảm thấy dường như có dòng điện chạy xuyên qua người mình, cơ thể không khỏi khẽ run rẩy.

Cảm giác được sự run rẩy của cô, anh không do dự nữa, lấy một cách thức nguyên thủy nhất lại có chút thô lỗ chiếm đoạt cô.

“A…” Anh tiến vào bất ngờ, làm cho Bảo Ngọc nhịn không được kêu lên thành tiếng.

Tiêu Mặc Ngôn cảm thấy mình cũng sắp mất khống chế, không có cách nào chờ cô thích ứng với mình nữa, anh không kìm nén được mà bắt đầu chuyển động.

“A… Tiêu Mặc Ngôn…” Không gian trong xe rất chật hẹp, Bảo Ngọc chỉ có thể bị động thừa nhận.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô làm như vậy ở nơi hoang dã, ngoại trừ xấu hổ thì phần nhiều chính là cảm giác k1ch thích nhất từ trước tới nay. Cô cũng cảm giác được rõ ràng sự kích động của Tiêu Mặc Ngôn cùng với vẻ cuồng dại, mất kiểm soát của anh.

Anh càng lúc càng dùng sức, chiếc xe cũng không ngừng lắc lư theo, làm người ta có những suy nghĩ miên man bất định…

Bảo Ngọc khẽ rên lên, trong đầu trống rỗng, ngoại trừ cảm nhận anh thì cô không có bất kỳ phản ứng nào nữa.

Trên đỉnh núi vắng người, đam mê trong xe vẫn đang kéo dài và nóng bỏng…

Nếu lần đầu tiên b ắn ra trong sự đam mê, như vậy lần thứ hai chính là đánh lâu dài.

Anh hiểu rõ từng chỗ nhạy cảm trên người cô, chậm rãi khiêu khích.

Bảo Ngọc không thể nhịn được nữa, quay đầu than trách với anh: “Tiêu Mặc Ngôn!”

Anh nhướng chân mày, giống như một ác ma đang dụ dỗ linh hồn thuần khiết của cô cùng phạm tội: “Muốn tôi thế nào?”

Mặt Bảo Ngọc đỏ bừng: “Anh… anh nhanh một chút…”

Nghe thấy được lời mình muốn nghe, anh không hành hạ cô nữa, tăng nhanh tốc độ…

Một lát sau, cô mới tính là được nghỉ ngơi, hơi thở cũng dần dần ổn định. Cô ngẩng đầu, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: “Anh… anh làm gì phải dẫn em tới chỗ này chứ?”

Trời ạ, nhớ tới mình vừa làm chuyện d@m đãng như vậy, đặc biệt là ở nơi hoang vắng này, cô lại xấu hổ đến mức hận không thể tìm chỗ chôn minh, thuận tiện treo lên một tấm biển “vĩnh viễn lưu truyền”.

Sau khi l@m tình xong, đôi môi cuồng dã có vẻ càng thêm gợi cảm, hơi cong lên cười: “Tôi đã từng nói, ở đây thuận tiện để yêu đương vụng trộm.”