Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 664



Chương 664

Vy Hiên năm mười bốn tuổi là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn khiến người khác yêu thích, từ lần đầu tiên cô ấy được em gái dẫn về nhà, hai mắt của Trương Thanh Đình liền không có cách nào rời khỏi người của cô ấy.

Anh ta thích dáng vẻ của cô ấy giấu hai tay sau lưng đứng trước mặt mình, thích tiếng gọi “anh Đình” nhút nhát của cô ấy, thật sự non nước giữa trẻ con và người lớn đan xen nhau…

Thích toàn bộ con người của cô ấy.

Anh đã âm thầm bắt đầu tính toán tương lai của anh ta cùng với cô, chỉ chờ cô lớn lên, trong lúc thấp thỏm chờ mong, một đoạn thời gian ngắn ở chung với cô ấy lại có thể khiến anh nhớ mãi không quên.

Nhưng tất cả những chuyện này đều là hồi ức tốt đẹp, đều kết thúc vào đêm sinh nhật hai mươi tuổi của anh ta…

Anh ta đã phạm phải một sai lầm lớn.

Anh ta lục lọi một điếu thuốc trong túi, đôi tay có chút run rẩy mà bật lửa.

Anh ta đã cai thuốc rất lâu, nhưng mấy ngày nay anh ta lại bắt đầu không rời tay khỏi điếu thuốc, giờ phút này anh ta càng vô cùng khẩn thiết cảm giác gây tê mà thuốc lá mang đến, cho dù nó ngắn ngủi.

Gió ngoài cửa sổ nhẹ thôi mùi khói bay vào không khí, đôi mắt của cô đen như mực yên lặng nhìn về phía anh ta, cũng không còn hoảng sợ giống như khi đó. Cô của bây giờ càng tỉnh táo hơn, càng bình tĩnh hơn, cô như vậy càng khiến trái tim của anh ta như một ngọn cỏ, ngứa ngứa khiến cho anh ta muốn điên cuồng làm chút gì đó.

Làm chuyện gì?

Anh ta siết chặt nắm đấm, vẫn là không thể làm gì cả.

“Đêm hôm đó…” Rốt cuộc anh ta cũng mở miệng, ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt trên người của cô: “Cho dù anh đã từng làm cái gì, anh cũng không thấy hối hận.”

Những lúc này ánh mắt của Vy Hiên lại vượt khỏi người của anh ta nhìn xuống dưới lầu, mắt của cô trợn thật lớn.

Trương Thanh Đình nhăn lông mày, thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn xuống, vừa nhìn liền thấy một chiếc xe gắn máy màu đen đang dừng ở phía đối diện, trên xe là một chàng trai trẻ dáng người gầy ốm đang tháo nón bảo hiểm xuống, ánh mắt cũng vừa vặn nhìn về phía cửa sổ lầu hai.

Cứ chạm phải như vậy.

Trương Thanh Đình chỉ cảm thấy hô hấp của mình đứt quãng, không cần suy nghĩ gì liền chắn ngang Ánh mắt của Vy Hiên: “Vy Hiên, em nghe anh nói…”

Vy Hiên đột nhiên quay người lại, cũng không quay đầu mà chạy xuống.

Xông ra cửa, cô cũng không hề chú ý đến xe cộ, cô cứ lỗ m ãng như vậy mà chạy đến phía đường đối diện, khi chạm được đầu xe gắn máy thì cúi đầu th ở dốc.

Khóe mắt lạnh lùng liếc về phía trên lầu một chút, lại hờ hững thu hồi ánh mắt: “Phạm Vy Hiên, cô cho rằng là tôi đã chết rồi ư? Nhanh như vậy đã câu dẫn được người đàn ông khác?”

Giọng điệu của anh ta ngả ngớn, nhưng lại sắc bén đến nỗi có thể đâm người khác bị thương.

Vy Hiên cố gắng ổn định hô hấp, lập tức nắm tay của anh ta, lại nhìn một lượt từ đầu đến chân mấy lần: “Có bị thương hay không? Ở trong đó có bị ức hiếp hay không? Bọn họ có đánh cậu không?”

Tóc của Tập Lăng Vũ đã cách rất ngắn, là loại cắt còn máy phân sát vào da đầu, trông rất gọn gàng. Đôi chân dài uể oải chống trên mặt đất, áo khoác màu đen trùng với màu đen của thân xe máy, bên trong là áo chữ v màu trắng, trong có hơi lỏng lẻo.