Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 666



Chương 666

Cô ấy lắc đầu: “Đã sớm không đau rồi.”

anh ta trừng mắt: “Cũng là từng đau.”

Vy Hiên: “…”

Nói thật thì nếu như anh ta không đề cập đến thì cô cũng đã sớm quên đi chuyện này, ai lại cố ý để ở trong lòng rằng có đau hay không.

anh ta cứ cố chấp che lấy không chịu buông tay ra, chân mày nhíu chặt lại, đôi môi mỏng cũng mím lại. Vy Hiên bị ép phải ngẩng đầu lên, trong tầm mắt là bóng dáng của người con trai cao hơn cô một cái đầu, bả vai cũng đã rộng hơn, chân dài hơn, tay cũng đã lớn hơn, giang hai cánh tay liền có thể che khuất toàn bộ thế giới của cô…

Cứ tiếp tục nhìn nhau như vậy, không hiểu sao lại đỏ mặt.

Vy Hiên bị loại tâm trạng bối rối này chi phối, cũng không lo được anh ta có tức giận hay không, đưa tay đẩy tay của anh ta ra: “Cậu… ra ngoài được rồi là không có chuyện gì nữa phải không?”

Tập Lăng Vũ cũng không lập tức trả lời ngay mà lại nhìn chằm chằm vào phản ứng của cô ấy, khóe môi chậm rãi cong lên, ngồi lên yên xe, ngoẹo cổ nhìn cô: “Nếu như tôi ngồi tù thì cô sẽ làm thế nào?”

Sắc mặt Vy Hiên có chút thay đổi: “Vậy thì tôi sẽ tìm luật sư tốt nhất.”

Ánh mắt của cô rất kiên định, khiến cho trò đùa này đổi vị trong nháy mắt.

“Nếu như tôi nhất định phải ngồi tù thì sao?”

Vy Hiên không lên tiếng.

Cả nửa ngày sau cô ấy mới nói: “Tôi sẽ chờ cậu ra.”

anh ta nhướng mày: “Mười năm hai mươi năm cô cũng chờ à?”

“Mười năm hay hai mươi năm gì tôi cũng chờ.”

Môi của Tập Lăng Vũ mấp máy hai lần, muốn nói cái gì đó, không biết tại sao lại thay thế bằng sự chế giễu: “Tôi đã từng gặp nhiều phụ nữ rồi, chưa từng thấy ai ngu ngốc như cô”

Cậu tạ quay người lại ném mũ bảo hiểm qua cho cô: “Đội lên đi.”

Vy Hiên chật vật tiếp được, vội vàng hỏi: “Cậu thì sao?”

Anh ta bĩu môi: “Tôi cũng không sợ chết.”

Vy Hiên nhíu mày kéo lấy cánh tay của anh ta, sau đó lại đưa nón bảo hiểm cho anh ta.

Tập Lăng Vũ cúi đầu nhìn cô ấy, ánh mắt lập tức lóe lên, cầm lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu của cô, sau khi cài vào rồi lại dùng tay vỗ vỗ lên đ ỉnh đầu của cô: “Yên tâm đi, chỉ cần cô ở đây, tôi nhất định sẽ không để mình xảy ra chuyện.”

anh ta quay người lại khởi động xe gắn máy, sau khi khởi động xong, xe cũng rung động theo tiếng vang ầm ầm của nó.

“Đi thôi.”

Trái tim của Vy Hiên đập không theo quy tắc, ngồi ở phía sau lưng của anh ta, ôm lấy eo của anh ta, trong khoảnh khắc đó xe gắn máy liền hòa vào với dòng xe.

Đón lấy gió, cô ấy run lẩy bẩy, hai tay không tự chủ mà cuộn chặt lại hơn. anh ta liếc mắt nhìn, khóe môi lơ đãng câu lên.

anh ta hô to: “Phạm Vy Hiên! Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu ngốc hơn cô.”

Vy Hiên đội mũ bảo hiểm nên nghe không rõ, phí sức hỏi lại: “Cậu nói cái gì vậy?”